“Tên hay lắm, ở nhà cậu rất được người lớn yêu thích phải không?” Ngoài Liễu Mộc Mộc, không ai phát hiện chút bất thường thoáng qua của ông Lưu mù.
 
Lưu Trung Hằng thoáng ngạc nhiên, ban đầu chỉ nghe người ta nói vợ chồng Tống Nghị đã tâng bốc vị thầy bói này cao tay cỡ nào trong buổi gặp gỡ cá nhân. Có người tò mò, cũng có người đến vì nể mặt bọn họ.
 
Lưu Trung Hằng đến đây góp chút công là vì muốn giúp đỡ nhà họ Tổng, nhân đó lôi kéo quan hệ với nhà họ Tống. Anh ta còn đang định xem ông ấy có bản lĩnh thật hay không, nhưng câu đầu tiên của ông ấy cũng đã khiến anh ta kinh ngạc.
 
“Thầy nói đúng rồi ạ. Không biết thầy còn có thể nhìn ra điều gì không?”
 
Ông Lưu mù ngẩng đầu nhìn mặt anh ta: “Cậu muốn hỏi về đường sự nghiệp, theo như gia cảnh của cậu thì đường sự nghiệp và đường gia đình gắn liền với nhau. Vị kia nhà cậu rất trọng dụng bố cậu, nhưng tình hình dạo này lại không tốt lắm.”
 
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã nói rõ chuyện nhà anh ta.
 
Nếu như ban đầu là ngạc nhiên thì bây giờ Lưu Trung Hằng lại kinh sợ.
 
Người ngoài không biết cụ thể chuyện ông cụ nhà anh ta hiện giờ, trừ phi là người trong nhà biết nhất định anh ta sẽ tới cho nên bày trận thế chờ anh ta lọt bẫy. Nếu không phải vậy, thế thì có nghĩa là vị thầy bói này có bản lĩnh thật sự.
 
Lưu Trung Hằng là người thức thời, khi biết vị thầy bói trước mặt có bản lĩnh thật thì thái độ anh ta đổi sang cầu khẩn, không còn bình thản như lúc đầu.
 
Anh ta hít vào một hơi, gật đầu: “Lời thầy nói đều đúng hết. Thật ra tôi muốn mời thầy xem tình hình người lớn trong nhà giúp.”
 
Khi hai người nói chuyện, người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh anh ta đã bước lên phía trước. Sau khi nghe thấy lời Lưu Trung Hằng nói, cô ta do dự liếc nhìn ông Lưu mù, có lẽ hơi lo lắng khi chồng mình dễ dàng nói ra mục đích như vậy.
 
Ông Lưu mù không trả lời mà nhìn người phụ nữ đứng sau anh ta.
 
“Hẳn đây là vợ của cậu Lưu, hai người vừa kết hôn không lâu.”
 
“Vâng, chúng tôi vừa kết hôn chưa tới nửa tháng.”
 

“Người lớn nhà cậu đã bệnh được một thời gian rồi. Lựa chọn kết hôn lúc này có lẽ vì xung hỉ, tiếc là kết quả không như mong muốn, phải không?”
 
Liễu Mộc Mộc đứng cạnh hơi nhíu mày, từ xung hỉ này thật sự không hay lắm, nếu là ngày thường thì ông Lưu mù giỏi đối nhân xử thế sẽ không nói vậy với khách hàng.
 
“Phải.” Lưu Trung Hằng ngồi thẳng người, “Bệnh tình của người lớn nhà tôi rất kỳ lạ, thật sự đã hết cách.”
 
Ông Lưu mù thoáng im lặng rồi nói: “Muốn lão phu coi bói cho người lớn nhà cậu thì không khó, nhưng cần phải gặp mặt trực tiếp.”
 
Nói rồi ông ấy nhìn Lưu Trung Hằng: “Hẳn là cậu chưa nói với người nhà mình chuyện tới đây, vậy thì lão phu cũng không đường đột ghé thăm. Khi nào cậu hỏi ý người lớn trong nhà rồi thì lại tới tìm lão phu sau.”
 
“Thầy nói đúng ạ, tôi sẽ về bàn bạc với người nhà.” Khi đến, Lưu Trung Hằng còn đầy hoài nghi, nhưng lúc rời đi lại ngập tràn sự tin phục.
 
Chỉ vài câu ngắn ngủi, thậm chí không hề có ích với anh ta nhưng anh ta vẫn để lại tiền coi bói, đúng là hào phóng.
 
Sau khi gặp Lưu Trung Hằng, ông Lưu mù không còn tâm trạng bày quầy hàng nữa. Hai người cùng thu dọn quầy hàng rồi đi về nhà ông ấy.
 
Ông Lưu mù mua một ngôi nhà nhỏ hai lầu gần phố đồ cổ, phía trước còn có một cái sân nhỏ.
 
Tuy ngôi nhà đã xây dựng được nhiều năm nhưng chủ cũ gìn giữ rất tốt, trong sân còn trồng rất nhiều cây cối, tuy nhiên mùa này không nở hoa.
 
Nội thất nhà ông ấy bày trí không khác nhà cũ ở dưới quê cho lắm. Khi trước Liễu Mộc Mộc thường xuyên chạy qua nhà ông ấy chơi, cho nên bây giờ cũng rất tự nhiên.
 
Sau khi về nhà, ông Lưu mù thay bộ đồ đạo sĩ tiền khí dập dềnh của mình ra, rửa tay sạch sẽ rồi vào bếp nấu cơm cho Liễu Mộc Mộc ăn.
 
Liễu Mộc Mộc ngồi trên ghế sa lông vừa xem ti vi vừa chờ cơm. Cô nhìn xung quanh, chợt nhìn thấy một túi tài liệu đặt trên bàn trà, trên đó còn có chứng minh thư của ông Lưu mù.
 
Cô cầm chứng minh thư lên xem thử, ảnh thẻ trên đó được chụp từ mấy năm trước lúc còn dưới quê, ông Lưu mù cạo râu sạch sẽ, đúng là một ông già đẹp trai.
 
Cột họ tên đề ba chữ Lưu Tây Kinh, tên rất hay.
 
Đây là lần đầu Liễu Mộc Mộc biết tên ông Lưu mù. Từ nhỏ cô đã gọi ông ấy là ông Lưu mù, không phải là vô lễ, mà là ông ấy tự xưng như vậy.
 
Còn không cho cô gọi ông nội, bảo phải gọi ông mù.
 
Thật ra ông ấy không mù, chỉ là ăn mặc như kẻ mù mà thôi. Ví dụ như khi nãy, ông ấy quấn một miếng vải lên mắt để làm màu. Tấm vải kia đặc biệt làm rất mỏng, vốn chẳng có tác dụng che chắn, nhưng rất nhiều người dính chưởng chiêu này.
 
Còn về phần lỡ khách hàng mới gặp tưởng ông ấy mù, sau đó phát hiện ông ấy không bị mù thì sao? Đương nhiên là tha thứ rồi. Ai bảo ông ấy bói chuẩn, ngoại hình lại còn anh tuấn chứ.
 
Sau khi đặt chứng minh thư về, cô lại xem ti vi tiếp, thấy chán thì chạy vào bếp.
 
Cô đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn ông Lưu mù một lúc lâu. Cuối cùng ông ấy không chịu được, lên tiếng: “Muốn hỏi gì?”
 
“Người kia là họ hàng của ông ạ?” Liễu Mộc Mộc cực kỳ tò mò.
 
Cô biết cả ông nội và ông Lưu mù đều không phải người địa phương miền Bắc, nhưng bọn họ đã ở nơi đó gần ba mươi năm, chưa từng có người thân tới thăm, dần dần trở thành người miền Bắc. Còn về quê quán thật sự của hai người, cô cũng không biết.
 
“Vì sao con biết?”
 
“Đoán.”
 
Ông Lưu mù bất đắc dĩ quay đầu liếc cô: “Chuyện này mà cũng phải đoán, bản lĩnh xem tướng của con trả về ai rồi?”
 
“Dù gì con cũng chẳng nhìn ra tướng mạo của ông, thế thì xem tướng người đó có ích gì?” Mặc dù ông nội luôn bảo ông Lưu mù gà mờ, coi bói tệ cực kỳ, nhưng Liễu Mộc Mộc lại không bói được số mệnh ông ấy.
 
Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cô còn sử dụng năng lực sứ giả của thần, chẳng những không xem được gì còn suýt phá nhà ông ấy. Cuối cùng cô gào khóc làm ông nội chạy qua, hai người cùng ăn chực một bữa của ông ấy rồi dắt tay nhau về.
 

Ông Lưu mù hừ một tiếng: “Nếu con bằng một nửa ông nội con thì vẫn có thể nhìn ra được một hai thứ từ tướng mạo ông.”
 
Khựng lại một chút, ông ấy lại nói: “Đúng thật là cậu ta có quan hệ máu mủ với ông.”
 
“À, vậy chắc chắn là quan hệ không tốt đẹp gì.” Liễu Mộc Mộc nói chắc như đinh đóng cột.
 
“Con lại đoán?”
 
“Cái này là phân tích logic. Nếu quan hệ tốt thì nhiều năm vậy rồi sao ông không về đó, rõ ràng là anh ta không nhận ra ông.”
 
Ông Lưu mù cười cười không đáp.
 
“Nếu anh ta lại tới nữa thì ông có muốn coi bói cho người lớn trong nhà anh ta không?” Lưu Trung Hằng chỉ là một hậu bối nhỏ, chắc chắn không thể có quen biết ông Lưu mù. Nếu như có ân oán thì chắc chắn là dính tới người lớn trong nhà theo lời anh ta, đó mới là người có địa vị.
 
“Chỉ cần thanh toán tiền bói thì ông sẽ bói cho bất cứ ai.”
 
Khi Lưu Trung Hằng trở về nhà, hai chú và ba cô của anh ta đang ngồi trong phòng khách, có vẻ đang tranh cãi gì đó. Thấy anh ta đi vào, tất cả bọn họ đều im lặng.
 
Bố anh ta Lưu Bắc Vọng thấy con trai về thì sắc mặt trầm xuống, chưa đợi hai chú lên tiếng, đã quát lớn: “Ông nội con đang bệnh mà con còn tâm trạng ra ngoài chơi à?”
 
Nói rồi còn trừng mắt nhìn con dâu bên cạnh con trai.
 
Ông ta rất không hài lòng về người con dâu xuất thân bình thường này. Nếu không phải ông cụ trong nhà đồng ý, lại nghe người ngoài bảo có khi xung hỉ sẽ có tác dụng thì nhất định ông ta sẽ không dễ dàng đồng ý mối hôn sự giữa hai người như vậy.
 
Lưu Trung Hằng liếc nhìn mấy người họ hàng đang vui vẻ xem kịch, thoáng do dự rồi nói với bố mình: “Con lên thăm ông nội.”
 
Bệnh viện không khám ra nguyên nhân bệnh tình của ông nội, chỉ khám ra vài bệnh cũ trước đây của ông. Ông cụ không chịu ở lại bệnh viện, một mực đòi về nhà, cuối cùng đành phải mời bác sĩ và ý tá về nhà chăm sóc.
 
Lưu Bắc Vọng đi theo con trai cùng lên lầu. Khi tới lầu hai, ông ta mới hòa hoãn lại, hạ giọng hỏi thăm: “Coi bói thế nào rồi?”
 
Lưu Trung Hằng thấy bên dưới không ai chú ý mình thì mới nói: “Thật sự có bản lĩnh. Vừa nhìn thấy con, thầy ấy đã biết ông cụ nhà mình bị bệnh. Nhưng thầy ấy bảo phải để vị trong nhà mình đồng ý mới bói.”
 
Lưu Bắc Vọng hơi do dự: “Lát nữa hỏi ý ông nội con thử.”
 
Tuổi càng lớn thì bố ông ta càng cố chấp, lại thêm em trai, em gái cùng bố khác mẹ cản đường, mỗi người một tâm tư riêng. Nếu không phải vậy thì ông ta cũng lén lút bảo con trai ra ngoài.
 
Cả tầng ba dành cho ông cụ Lưu và y tá chăm sóc ông cụ. Sau khi vào phòng thì họ thấy ông cụ đã tháo mặt nạ oxy, đang ngủ.
 
Trên tường có treo một bức tranh đối diện giường bệnh. Bức tranh đó được đặt trong lồng kính chống trộm và khóa lại.
 
Đây là một bức tranh nổi tiếng, nếu mang bán thì cũng có thể bán được mấy triệu. Trong tay ông cụ có rất nhiều bức tranh cổ đắt tiền, so ra thì bức tranh đó không phải đắt nhất, nhưng lại là bức mà ông cụ thích nhất. Thời còn trẻ ông cụ đã mua lại bức này với giá thấp, cũng là lần kiếm lời khiến ông cụ đắc ý nhất. Cho dù ngã bệnh rồi ông cụ vẫn muốn trưng bày bức tranh trong phòng để ngắm hằng ngày.
 
Hình ảnh phản chiếu lên lồng kính, có thể thấy được ông cụ nằm trên giường.
 
Cơ thể ông cụ gầy còm, mái tóc thưa thớt, trên mặt cứ như xương bọc da, gầy tới dị dạng.
 
Một tháng trước ông cụ không hề như vậy.
 
Hai bố con Lưu Bắc Vọng và Lưu Trung Hằng đi tới làm ông cụ đang nghỉ ngơi tỉnh giấc. Ông cụ mở đôi mắt hơi đục ra, nhìn qua.
 
Nhà họ Lưu ở Khánh Thành đã từng là thế lực một phương. Ông cụ Lưu tên Lưu Tây Kinh, là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, cũng là con trưởng, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
 
Sau khi người lớn trong nhà qua đời, khối tài sản to lớn đều thuộc về một mình ông cụ. Khi người khác còn đang phấn đấu làm việc, ông cụ đã có tiền có nhà.
 
Có lẽ là vì từ nhỏ tới lớn thuận buồm xuôi gió cho nên ông cụ không có chí tiến thủ. Dần dần, nhà họ Lưu ở Khánh Thành mất đi địa vị trước đây.

 
Mấy năm nay nhà họ Lưu chỉ dựa vào mấy món đồ cổ của ông cụ để chèo chống. Mặc dù nhà họ Lưu trong tay ông cụ dần tuột dốc, nhưng gia sản tích lũy rất nhiều, vẫn còn chống chọi được. Chỉ là đến tuổi này rồi, dù có nhiều tiền thế nào cũng chẳng bù nổi tiền chữa bệnh ốm đau.
 
“Ông nội.” Lưu Trung Hằng đi tới cạnh giường ông cụ, nắm chặt bàn tay khô héo của ông cụ.
 
“Trung Hằng à, sao giờ mới tới thăm ông?”
 
Lưu Bắc Vọng vội giải thích thay con trai: “Bố, Trung Hằng nghe Tống Nghị nói có một vị thầy bói cực kỳ cao tay cho nên muốn mời thầy ta tới xem giúp bố. Tới giờ thằng bé mới về nhà đấy.”
 
“Tống Nghị… Thằng bé nhà họ Tống đó à?”
 
“Dạ đúng ạ.”
 
“Hừ, nhà họ Tống là cái thá gì chứ!”
 
Ông cụ không vui, Lưu Bắc Vọng không dám nói tiếp, chỉ có thể thầm chửi trong lòng. Ông cụ không ưa nhà họ Tống, nhưng bây giờ nhà họ cũng không đắc tội bọn họ nổi.
 
Chuyện kinh doanh nhà họ Lưu bọn họ thua lỗ liên tục, thứ duy nhất mọi người có thể trông cậy vào chỉ có mấy món đồ cổ của ông cụ.
 
Hai bố con đều không dám làm ông cụ tức. Sau khi ông cụ Lưu chửi xong thì nói: “Đã cao tay vậy thì con mời người ta tới đi. Nếu là lừa đảo…”
 
“Bố cứ yên tâm, Trung Hằng đã đi thăm dò rồi, nếu không có bản lĩnh thì thằng bé đâu dám nói bố.”
 
“Ừm, Trung Hằng là đứa trẻ ngoan.” Sau khi nói xong, ông cụ hơi mệt, nghỉ một lúc mới nói tiếp, “Bên dưới có phải lại đang cãi nhau không?”
 
Ý ông cụ là mấy đứa con khác của mình đang ở dưới lầu.
 
Lưu Bắc Vọng cúi thấp đầu: “Bọn họ tới từ lúc nãy, đều đang đợi bố tỉnh dậy ạ.”
 
“Hừ.” Ông cụ Lưu hừ lạnh một tiếng, “Khi không có tiền mới nhớ tới ông già này. Đứa nào cũng không có năng lực, vậy mà học đòi người ta kinh doanh, làm ăn nửa đời người vẫn chưa thấy tụi nó mang tiền về nhà.”
 
Lưu Bắc Vọng không dám nói gì, bởi vì ông ta cũng vậy.
 
“Nếu bố chết rồi thì không biết chút tiền của bố có đủ cho các con xài không nữa.”
 
“Bố, bố nói gì thế, sao bọn con có thể…”
 
Lưu Bắc Vọng còn chưa dứt lời đã lập tức ngậm miệng khi đụng phải ánh mắt của ông cụ. Ông ta sợ mình nói xong thì ông cụ sẽ không chia một đồng bạc nào cho mình thật.
 
Ông cụ Lưu phiền lòng xua tay: “Hôm nào hẹn Tống Nghị tới. Bố cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, vẫn nên phân chia mấy thứ trong nhà.”
 
Trong lòng Lưu Bắc Vọng vui mừng, có nghĩa là bố ông ta đang định đấu giá hết đồ cổ rồi chia tiền!
 
Từ trước tới nay, ông cụ thích con trai ông ta nhất, thằng bé lại là con trưởng, nhất định sẽ lời to.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play