Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Quận chúa trong bộ võ phục đỏ, tóc búi cao bằng sợi dây cùng màu. Nàng tựa đầu trên chiếc ghế dài giữa sân, dưới gốc táo ở sảnh chính, lười nhác cuộn tròn người, miệng không quên gặm của táo đáng thương, nhìn đồng loại sẽ tiếp tục sinh trưởng trên cây mà hiện tại nó đang bị Tiểu Quận chúa thưởng thức. À thì thật ra đồng loại của nó cũng đang bị Thập Nhất hái để chuẩn bị đi làm bánh ngâm rượu rồi. Chỉ có điều là hắn không được cho phép nên giờ đang đi hái trộm ngay trước mặt chủ nhà.
" Xin lỗi Tiểu Quận Chúa, làm xong tôi sẽ tặng ngài bánh để tạ lỗi! Mong ngài tha cho tôi. "
Ít lâu sau đồ đệ của nàng Tiêu Viên cũng đã có mặt, chàng thiếu niên khoác lên mình bộ võ phục đỏ của Tiểu Sư phụ đưa, trên bộ y phục ấy chẳng có lấy một điểm nhấn nào, trên tay trái băng sợi dây đỏ. Y cúi người chào Tiểu Sư phụ.
“ Tiểu Sư phụ an a ~ ”
“ Ân ” ngay cả khi đồ đệ của nàng đã đứng im chờ nàng một khoảng thời gian, thì nàng vẫn lười nhác nằm gặm táo, nàng chỉ đáp lại một câu ngắn gọn súc tích.
“ ây da Tiểu sư phụ đáng yêu của ta, sao nhìn bê tha vậy trời ~ ” Nguyệt Hạ chạy nhanh về phía chiếc ghế đặt dưới
gốc cây, ngồi trên đó là “ thần tượng nhỏ” của y. Cô trong bộ y phục đơn giản,
nhưng lại rất tinh tế. Bên hông đeo chiếc túi thơm tự thêu hình chú hổ nhỏ, tuy con vật được thêu trên chiếc túi có vài cái vằn đen giống hổ, nhưng nhìn vào chả khác gì chú mèo biết gầm. Hai cổ
tay đeo hai chiếc vòng vải, tua rua mềm mại đung đưa. Mái tóc thắt bím thiên về bên trái, được cố định bằng một chiếc nơ nhỏ. Nơi khóe mắt trái có nốt rồi lệ đỏ, nàng chính là ái nữ
võ tướng Châu gia. Mẹ nàng mất sớm vì bệnh, nàng lại là con gái nhỏ nhất nhà họ Châu, cha nàng và các sư huynh nàng sợ tên " PHẾ VẬT" như nàng bị ức hiếp, còn chu đáo đưa nàng hổ phù đại quân Châu gia làm vật phòng thân, chiếc hổ phù này ngự ở trong chiếc túi tự thêu ấy. Chống lưng cho nàng là 30 vạn binh lính Châu Gia. Năm nay nàng cũng đã 15 tuổi rồi ây.
“ Nguyệt Hạ, tên kia cứ làm phiền ta ” nàng giơ cái tay đang cầm quả táo cắn dở nham nhở về phía Tiêu Viên.
Chàng thiếu niên chỉ đứng đó nãy giờ bên Tiểu Sư phụ của hắn, im lặng, lạnh lùng, nay đã trở
thành nguyên nhân sự ủ rũ ban nãy. Tâm can y lấy làm bất mãn, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm. Hắn đứng đơ ngay ra đó, không khác gì bức tượng người, nhưng thực chất hai nhân các khác của y đang bàn luận căng thẳng
[ nữ nhân kia, ngươi đã nhịn cô ta lắm rồi, mau mau bả một phát cho cô ta tỉnh ngộ đi #satan
áo đen ]
[ nhịn đi, nhịn, nhịn nhất định phải nhịn, cô ấy dù có ngang ngược nhưng vẫn là sư phụ ngươi.
Tôn sư trọng đạo đi Tiêu Viên #thiên thần áo trắng]
[ngươi đường đường là Thái Tử Nguyệt Triều quốc mà để một nữ nhân chỉ trỏ như vậy, một đao chém luôn cho xong #satan áo đen ]
[ nữ nhân thì sao chứ, suy cho cùng vẫn chỉ là một cô bé đáng yêu, giỏi giang # thiền thần áo trắng ]
[ Thái tử sao? Đó là trước kia và tương lai, còn bây giờ ta chỉ là một người dân lưu vong nương
nhờ vào An Nam mà chống đỡ. Ngay cả cô ấy, với thân phận hiện tại, chưa chắc đủ tư cách bắt chuyện. Nhưng cô ấy đồng ý yêu cầu ngớ ngẩn của ta. Lại còn dành thời gian ở đây với ta. Dù sao cô ấy vẫn là cọng cỏ duy nhất lúc này. #Tiêu Viên ]
“ Nguyệt Hạ tỷ tỷ, đi thôi, ta dẫn tỷ đi về nhà ta chơi ” chẳng hiểu sao bây giờ Tiểu Quận chúa lại lấy đâu ra sinh lực tràn trề. Bật mạnh về phía trước ngay lập tức nàng phũ phàng cắt đứt sự níu kéo của chiếc ghế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT