Cũng giống như tất cả mọi người trong gia tộc, nàng mắc phải bệnh nan y, không có thuốc nào cứu được.

Di ngôn của lão phụ thân vẫn còn bên tai, nàng lại không cách nào dừng tay, lúc đó nàng đang làm một món khí cụ tuyệt tác khác, có thể biến lớn biến nhỏ cùng với Linh Lung Ốc, nàng muốn làm ra một kiện khí cụ thiên hạ chưa bao giờ có, có thể thu nạp vạn vật trong thiên hạ.

Mười bảy tuổi, rốt cuộc nàng cũng làm được bốn chiếc Túi Càn Khôn tuyệt tác thiên hạ hiếm có, sau đó hộc máu mấy trận, thời gian lặng lẽ trôi đi.

*

Đàm Âm mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc hoa hồng liễu xanh xa lạ.

Nàng sững sờ một hồi, mới nhớ tới nơi này là chỗ ở của đại tăng lữ.

Con người kỳ lạ, chỗ ở cũng kỳ lạ, tên là Lục Giác điện.

Phòng ốc Hồ tộc rất khác biệt, Lục Giác điện lại chôn một nửa dưới đất, có ba tầng lầu, đến tầng hai mới có thể nhìn thấy chút ánh mặt trời, cũng may phòng ngủ đều ở tầng ba.

Tiền viện Lục giác điện cũng không có các loại cây như tùng bách, ngược lại mở ra một mảng lớn tiên hoa, sắc như tuyết trắng, cả đóa hoa to bằng bàn tay, nhụy h0a đều là màu trắng.

Phía nam điện có một hồ nước nho nhỏ, trên bờ hoa hồng liễu màu xanh sặc sỡ, cùng một mảnh trắng xoá trước điện đối lập hoàn toàn.

Đàm Âm vô tâm thưởng thức cảnh sắc xa lạ.

Tối hôm qua, nàng giống như nằm mơ.

Nàng không nhớ được đã bao lâu không nằm mơ.

Sau khi sống lại, thân thể này lại có thể khiến nàng nằm mơ.

Cảm giác quen thuộc lại thật lạ lẫm.

Nàng nhắm mắt lại, một lát sau, nàng lại mở mắt ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm nam nhân áo đen luôn ngồi dưới cửa sổ kia.

Thấy nàng cuối cùng cũng nhìn về phía mình, hắn còn hưng phấn mà vẫy vẫy tay.

"Đại tăng lữ điện hạ, đây là gian phòng của ta." Đàm Âm thanh âm vẫn rất bình tĩnh, “Ta đang ngủ.”

Đại tăng lữ chống cằm cười híp mắt nhìn nàng, giống như không hề cảm thấy hành vi của mình có cái gì không đúng.

"Ngươi đang ngồi ngủ?" Hắn có chút hứng thú, người khác biết có khi còn giật nảy mình, tiểu thị nữ hắn dẫn về nằm ngủ không nằm mà lại ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ dường như rất là thần bí.

Đàm Âm trả lời vô cùng tự nhiên: “Bởi vì ta rất hâm mộ tiên nhân, cho nên tự mình học một chút tu hành.”

Đại tăng lữ nháy mắt mấy cái: "Ta cũng không nghe nói có tiên nhân nào ngồi ngủ." Nói xong có lòng tốt nhìn vào đùi nàng ta, rất là ôn nhu: “Chân tê chưa? Ta ôm nàng xuống giường nhé?”

Hắn chờ Đàm Âm hoặc thẹn thùng nhận lời hoặc mạnh mẽ từ chối.

Đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ - hắn xưa nay là một kẻ lỗ m ãng, trêu đùa mỹ nữ là sở trường của hắn, gặp đủ kiểu từ chối mà không đầu hàng cũng là sở trường của hắn, cái tật xấu này ngay cả tăng lữ Tân Mão cũng không trị được hắn.

Đàm Âm hào phóng vươn tay với hắn: “Vậy đa tạ đại tăng lữ điện hạ.”

Đại tăng lữ há hốc mồm nhìn bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, giống như nó sẽ lập tức đột nhiên biến thành quái vật vậy.

Cái này...!Nàng, nàng đáp ứng thật thống khoái! Ánh mắt của hắn lung tung từ trên mặt Đàm Âm nàng, lại lăn đến trên tóc, cuối cùng lại lăn về trên tay nàng, luôn cảm thấy ván đầu tiên này mình sẽ bại.

Hắn có phần không cam lòng vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, cách nàng rất xa, đem nàng kéo xuống giường.

Vì sao đáp ứng sảng khoái như vậy? Hắn ôm một bụng hoa ngôn xảo ngữ cũng không dùng được.

"Đại tăng lữ điện hạ." giọng nói thanh đạm của Đàm Âm lúc này trong lỗ tai hắn có chút không quá thoải mái, “Xin hỏi ta cần làm cái gì? Quét dọn đình viện? Hay là thêm hương dâng trà cho ngài?”

Kỳ thật hắn cũng không biết.

Thân là đại tăng lữ, hành tung của hắn trước giờ không ổn định, bởi vì tranh chấp với Chiến Quỷ nhất tộc những năm gần đây, các trưởng lão thường xuyên kín đáo giao cho hắn một ít nhiệm vụ không vẻ vang gì.

Hai giáp rồi, bên cạnh hắn chưa từng có thị nữ, chính hắn không cần, các trưởng lão cũng sẽ không cho hắn.

Chỉ là tình huống lần này rất khác biệt.

Đại tăng lữ vịn cằm suy nghĩ hồi lâu, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, chất đầy ý cười nhìn nàng, ôn nhu nói: “Hay là ngươi giúp ta tắm rửa?”

Hắn dương dương đắc ý, giống như cuối cùng cũng có thể kết thúc một ván, kết quả vị tiểu thị nữ bình tĩnh này chỉ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

“Được.”

“...”

*

Phần lớn tộc nhân bộ tộc Hữu Hồ đều ở Phương Ngoại Sơn, nơi đây cách Nguyên Thành không xa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play