Đúng lúc bàn tay của Phùng Giai Giai sắp đặt lên vai Trần Mộc.

"Cút!"

Ánh mắt Trần Mộc đột nhiên trở nên lạnh lùng, sát ý xẹt qua, linh lực toàn thân bạo phát. Trong phạm vi của linh lực còn có cả ý cảnh kiếm đạo cực kỳ kinh người.

“Bùm!"

Trong nháy mắt, thân thể mảnh dẻ của Phùng Giai Giai bị hất ngược ra sau một cách thô bạo, trượt trên mặt đất hàng trăm mét.

"Nếu còn lại gần nữa thì ta sẽ giết đấy!" Trần Mộc quay người, nheo mắt, nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lùng, trong đôi mắt đen không có cảm xúc, chỉ có sát khí lạnh lẽo.

"Ngươi... " Phùng Giai Giai ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Một tên nhóc Thần Tàng Cảnh tầng chín lại đánh bay một cường giả Bất Diệt Cảnh như nàng ta sao?

Đôi mắt nhăn nheo của Phùng Tiên Khâu cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, sức chiến đấu của Trần Mộc có phần nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Trần Mộc liếc nhìn Phùng Giai Giai, trong mắt ẩn chứa một tia cảnh cáo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ một chút." Phùng Tiên Khâu lại ngăn cản hắn.

"Chàng trai trẻ, ngươi có muốn gia nhập Linh Khư Điện của chúng ta không?"

"Bổn tọa sẽ nhận ngươi làm đệ tử thân cận. Mặc dù Linh Khư Điện của chúng ta không thể so sánh với Vũ Hóa Thần Môn, nhưng ít nhất nó cũng là một thế lực có tiếng ở Trung Thổ Thần Châu. Nếu ngươi gia nhập Linh Khư Điện của chúng ta, bổn tọa có thể cho ngươi rất nhiều tài nguyên tu luyện."

Phùng Tiên Khâu mỉm cười nhìn Trần Mộc.

Phương Thanh Điệp ngạc nhiên nhìn Trần Mộc, ngay cả những người như Võ Tả Phong cũng không ngờ được. Linh Khư Điện tuy không bằng Vũ Hóa Thần Môn nhưng quả thực là một thế lực lớn, bọn họ cũng đã từng nghe nói tới.

Trần Mộc dừng bước, không quay đầu lại, trong đôi mắt đen mang theo một tia giễu cợt: "Vô duyên vô cớ cung cấp tài nguyên tu luyện cho ta, ông tốt bụng vậy sao?"

"Đương nhiên là không đơn giản như vậy, Linh Khư Điện của ta có bảy đệ tử, nhưng mỗi người bọn họ đều là thiên tài vô song."

"Nếu ngươi gia nhập thì phải cống hiến một ấn thần. Tất nhiên, đổi lại, ngươi cũng sẽ được Linh Khư Điện của chúng ta bảo vệ. Hiện giờ, rất ít người ở Trung Thổ Thần Châu dám coi thường ấn thần trong tay ngươi. Nếu không,

ngươi đã gặp rất nhiều rắc rối rồi."

"Ngươi thấy sao? Dùng ấn thần để đổi lấy sự bảo vệ của Linh Khư Điện chúng ta, ta nghĩ đây là một sự trao đổi rất đáng giá."

Phùng Tiên Khâu mỉm cười.

"Thật ngu ngốc, chắc ông vừa đập đầu vào cửa rồi!"

Trần Mộc nhếch môi, lười nói chuyện với lão già tự cho mình là bề trên này. Đừng nói là một Linh Khư Điện nhỏ nhoi.

Cho dù lão tổ tông của Vũ Hóa Thần Môn có đến thì cũng không có tư cách thu hắn làm đệ tử, hơn nữa bọn họ lại còn muốn hắn đem ấn thần ra trao đổi, rõ ràng là có ý đồ xấu.

Trần Mộc không có tâm trạng để ý tới ông già này, tiếp tục đi về phía trước. Phùng Tiên Khâu sửng sốt tại chỗ.

"Tên nhóc này thế mà lại không để ý đến đề nghị làm đệ tử của Phùng Tiên Khâu sao?" Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh cũng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Dù sao Phùng Tiên Khâu cũng là một trong những vật số hàng đầu của Thiên Nguyệt Thần Thành. Trần Mộc tỏ thái độ như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội với bọn họ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play