Dương Hoa.

Ở trong Thất Huyền Tông, cái tên này cũng là một nhân vật nổi tiếng.

Trưởng lão thiên tài của Thất Huyền Tông, chỉ mới ba mươi tuổi đã đạt đến tầng tám của cảnh giới Vạn Pháp, nhìn khắp Thất Huyền Tông này, danh tiếng của hắn cũng số một không hail

Lần trước trong Đại Hoang mộ kiếm, hắn đã từng chém giết không biết bao nhiêu thiên tài cùng thế hệ, náo động cảm Nam châu, cùng Thất Huyền Tông công chiến mấy chục thành trì. Bất cứ ai thấy hắn, hoặc thậm chí chỉ mới nghe tiếng là đã sợ mất mật, phải bỏ chạy trối chết.

Mà lần này, hắn cũng là người dẫn đầu công chiến tới đây.

Sau khi mấy người Dương Hoa đi vào trong phế tích, có một vài đệ tử thấy cảnh hài cốt đầy đất thì lộ vẻ khiếp sợ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác khiếp sợ này đã chuyển thành sát ý đáng sợ.

"Trưởng lão!"

Các đệ tử chăm chú nhìn về phía Dương Hoa trước mặt.

Dương Hoa nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó hắn mỉm cười đi tới, liếc mắt nhìn ba người trước lửa trại, đặc biệt là Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan.

Qua nhiều năm chém giết, hắn đã luyện nên khả năng cảm ứng được nguy hiểm, vì lẽ đó, hắn có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm kỳ lạ toát ra từ trên người Trần Mộc.

Loại nguy hiểm này hơn Hạ Chỉ Lan đến tận mấy trăm lần!

Dương Hoa cười nói: "Xưng hô với hai vị thế nào?"

Trần Mộc ngước mắt nhìn hắn ta một chút, cười nhạt: "Trần Mộc, chắc ông cũng không xa lạ gì!"

Trong mắt Dương Hoa lóe lên vẻ kinh ngạc, "Đúng là không xa lạ thật, cũng là bạn cũ của Thất Huyền Tông chúng ta rồi!"

Một thằng nhãi có thể khiến tông chủ của bọn họ đến năm mơ cũng muốn bóp chết, sao hắn có thể lạ được đây!

Ánh mắt Dương Hoa liếc sang nhìn cô gái đang tuổi thanh xuân bên cạnh hắn, híp mắt, cười nói: "An Hi à, xem ra lần này cô tìm được một người tốt để giúp đỡ rồi nhỉ!"

Nghe Dương Hoa nói vậy, cơ thể của cô gái có tên An Hi nọ bất giác run lên, đôi mắt vốn đang trống rỗng bỗng toát lên vẻ hoảng sợ vô cùng.

Dù cho trong lòng nàng ta như tro nguội, nhưng lúc đối mặt với Dương Hoa, bóng tối trong lòng vẫn không xua đi được.

Nàng ấy hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo nỗi khiếp sợ nhìn theo bóng người cao gầy ngay trước mặt, nàng không sao quên được, cha mẹ mình, huynh đệ của mình, và tất cả tộc nhân đã chết dưới mũi kiếm của đối phương thế nào.

Thậm chí, hơn phân nửa bách tính và võ giả trong Liên Thành cũng đã bị đối phương giết chết!

"An Hi, cô biết tính của ta mà! Quỳ xuống đi, nói cho rõ ràng, đệ tử của Thất Huyền Tông ta là do ai giết chết!"

Dương Hoa híp mắt, giọng nói lanh lảnh như ngọc lại mang theo vẻ uy nghiêm không cho phép người ta kháng cự.

An Hi nuốt nước miếng một cái, cơ thể mảnh mai như không xương không ngừng run rẩy, trước khí thế của tầng tám cảnh giới Vạn Pháp, trong lòng nàng ta sợ hãi đến cùng cực khiến cho nàng không thể khống chế được thân thể của chính mình.

Nhưng mà, ngay lúc hai chân nàng mềm nhữn sắp phải quỳ xuống, một bàn tay cứng cáp mạnh mẽ đột nhiên khoác lên trên bả vai của nàng.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác ngột ngạt bỗng tan thành mây khói!

Trân Mộc đứng lên, chắn trước mặt nàng ấy, đôi đồng tử màu đen lóe lên ý cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play