Văn võ bá quan trên triều nhìn cảnh tượng máu me trước mặt, tất cả đều cực kì rung động. Bọn họ chưa bao giờ sống kiên cường như vậy cả, dưới sự thống trị của Đường Hạo Thiên, mặc dù Ninh Quốc khá cường thịnh nhưng vẫn có các loại liên hôn.

Còn Trần Mộc thì không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bày ra thái độ cứng rắn đánh trả lại.

"Tiếp tục đại điển đăng cơi" Trần Mộc vung tay lên, quát.

Lúc này, đại thái giám nuốt nước bọt một cái, lập tức tuyên bố thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận..."

Đại điển đăng cơ kết thúc.

Nhưng quá trình vị vua mới đăng cơ cũng không quá thuận lợi, lòng lang dạ sói của Kim Quốc bày ra vô cùng rõ ràng.

Rất nhanh, chuyện xảy ra trên triều đình nhanh chóng truyền đi khắp Ninh Quốc.

Tuy trong thiên hạ có người thấp thỏm lo âu, nhưng cũng có một số người kích động phấn khởi, nhất là cách lấy đầu của tướng lĩnh quân địch, huyết tẩy Kim Loan điện được vô số người tán dương và trầm trồ khen ngợi.

Mặc dù bọn họ thích hòa bình, nhưng địch quốc tới cửa làm nhục mà còn không tức giận thì sẽ càng khiến địch quốc tưởng rằng mình mềm yếu dễ bắt nạt, lần sau sẽ càng có nhiều nước khác đến cửa khiêu khích hơn.

Cho nên, hành động lần này của Trần Mộc và Khương Động Đình nhìn thì có vẻ xúc động, nhưng lại không có ai dám chất vấn.

"Cảnh tượng trên triều dù giải được hận, nhưng thực lực Kim Quốc vẫn không thể khinh thường, lần này chúng ta gặp phiền toái lớn rồi!”

Sau khi hạ triều, trong ngự thư phòng, Trần Thiên Hải nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng có chút nặng nề.

Giết người, trút được giận, nhưng vẫn phải giải quyết hậu quả cho tốt. Truyện Trọng Sinh

"Nên làm gì bây giờ?" Hạ Chỉ Lan không nhịn được nhìn về phía Trần Mộc. Kim Quốc đúng thật là rất lớn mạnh, nhất là khi Linh Tiêu Tông đang gặp nạn, bọn họ càng không biết lựa chọn thế nào.

Trần Mộc không trả lời, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Hạ Phi Vũ thấy thế thì cắn răng, chủ động đứng dậy, ôm quyền nói: "Thánh thượng, nếu đã bị Kim Quốc để ý thì không bằng chúng ta ra tay trước, để thần suất lĩnh hai mươi vạn binh mã tiêu diệt thành Đông Giang, dù sao thành Đông Giang cũng là thành bọn họ cướp từ tay Linh Tiêu Tông!”

Mặc dù cường giả đỉnh cấp của Ninh Quốc không nhiều, nhưng trăm vạn quân thiết ky cũng không phải để làm cảnh, công thành chiếm đất, bọn họ hiểu rõ hơn những đệ tử tông môn kia nhiều.

Trần Thiên Hải nhìn về phía Trần Mộc, rõ ràng cũng đang đợi ý kiến của Trần Mộc.

Trần Mộc lắc đầu, nói: "Không vội, Kim Quốc dám xông thẳng vào Ninh Quốc chủ yếu là vì Linh Tiêu Tông đang gặp nạn, lão già kia biết Hàn Giang Tuyết, Vân Hương Nhi và ta đầu muốn đi chỉ viện cho Linh Tiêu Tông, bên cạnh phụ thân không có cường giả gì cho nên mới không kiêng kị như thế.”

"Khương thúc, thúc cứ ở bên cạnh phụ thân ta đã, nếu Kim Quốc đánh tới thật, Hạ Hùng thúc và Hạ Phi Vũ phụ trách trấn giữ biên cảnh Ninh Quốc, với thực lực của Hạ phủ, cho dù thiết ky của Kim Quốc có mạnh thì chúng ta cũng sẽ không bại trận quá nhanh”

"Phần còn lại thì chờ ta quay về!”

Nghe vậy, đám người đều không có ý kiến gì.

Trần Mộc nhìn về phía Trần Thiên Hải: "Ta sẽ lập tức đến Linh Tiêu Tông, nguy cơ này nói cho cùng vẫn là vì Thất Huyền

Tông và Thiên Ma Cung liên thủ với nhau, còn phụ thân... Ninh Quốc giao lại cho ngài!"

Khuôn mặt Trần Thiên Hải lộ ra vẻ nghiêm túc, Trân Mộc không thể cứ ở lại Ninh Quốc mãi được, cho nên những việc này vẫn phải giao cho ông ta xử lý, nếu mình không mạnh thì sớm muộn gì cũng bị diệt.

“Được!" Trần Thiên Hải gật đầu.

Trần Mộc cười nhạt một tiếng: "Ngài làm được mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play