Không lâu sau, Hạ Chỉ Lan tìm được giấy bút trong Vân thuyền, cung kính đưa tới trước mặt Trần Mộc: “Tiên sinh, giấy bút đây!"

Trần Mộc cầm giấy bút, viết một ít tên thuốc, rồi đưa cho. Hạ Chỉ Lan.

“Đây là đơn thuốc. Khi nào tới hoàng thành, cô hãy đi bốc thuốc cho ông nội cô. Tổng cộng có mười liều thuốc, tất cả đều không giống nhau, mỗi ngày uống một liều thuốc, uống theo thứ tự liều thuốc mà ta đã viết, mỗi liều thuốc sắc thành một bát thuốc, nhớ là phải theo thứ tự mới được” Trần Mộc. nói

“Vâng, ta nhớ rồi!"

Hạ Chỉ Lan gật đầu, cầm đơn thuốc như là tìm được bảo bối, trên mặt tràn đầy ý cười vui vẻ.

Có điều, khi nàng ta xem xong các loại thuốc trong đơn thuốc, thì sắc mặt chợt thay đối

“Đơn thuốc này..”

Nàng ta đột nhiên ngấng đầu, trong mắt tràn đây khó hiếu: “Tiên sinh, sao những loại thuốc trên đơn thuốc đều là thuốc độc vậy?"

Những năm qua, nàng ta đi theo ông nội tìm cách chữa bệnh ở khắp nơi. Tuy răng nàng ta không biết chữa bệnh, nhưng mà đã xem không biết bao nhiêu sách thuốc.

Vậy nên nàng ta biết được tác dụng của các loại thuốc.

Tất cả mười liều thuốc trong đơn thuốc đều là thuốc độc, người thường uống vào là sẽ chết chắc luôn, chứ đừng nói tới Hạ Vấn Thiên hiện giờ chẳng khác gì một cây củi mục, nếu uống loại thuốc độc này vào thì e là sẽ chết trong vòng ba ng

“Đúng là đơn thuốc này chứa các loại thuốc độc, bởi vì không thể dùng cách chữa bình thường để chữa thi độc Bắc Cương nổi danh độc nhất thế gian, mà cần phải dùng đơn thuốc cổ truyền lấy độc trị độc mới được

“Tuy rằng các loại thuốc đều là thuốc độc, nhưng mà bọn nó lại có tác dụng khắc chế độc. Chỉ cần giải quyết thi độc Bắc Cương trên người ông nội cô trước, rồi lại đi chữa mấy loại độc. này sau, thì việc khỏi bệnh không còn là việc khó” Trần Mộc. giải thích.

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan suy nghĩ kỹ lại, trong lòng chợt hiểu. ra, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộc có thêm vài phần bất ngờ.

Bởi vì trong số những danh y mà nàng ta từng gặp, cơ bản là không có một người nào nghĩ đến cách giải độc này. Vậy mà Trần Mộc lại nghĩ ra được, có thể thấy được rằng Trần Mộc là thật sự biết cách chữa thi độc Bắc Cương.

“Hạ Chỉ Lan sẽ khäc ghỉ trong lòng ân tình của tiên sinh. Sau này tiên sinh có bất cứ chuyện gì cần Hạ Chỉ Lan giúp đỡ, xin tiên sinh cứ việc nói là được."

Hạ Chỉ Lan cung kính chắp tay nói. Giờ phút này, nàng ta cuối cùng cũng hiểu được tại sao ông nội nhà mình lại tôn kính đối phương, gọi đối phương là tiên sinh như thế. Với tầm mắt và tài năng của mình, Trần Mộc có đủ tư cách gánh vác hai chữ tiên sinh. So với Hạ Vấn Thiên, cách nhìn người của nàng còn quá non nớt,

“Không đến mức là ân tình, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi” Trần Mộc lắc đầu cười nói.

Đó không phải là đơn thuốc luyện đan, thật sự là không đáng giá tiền. Có điều, đối với một số người bị trúng độc nặng mà nói thì nó chẳng khác gì vô giá.

Ba ngày sau, Vân thuyền đến hoàng thành

Từ trên boong thuyền nhìn xuống, tòa thành sắt thép giống như một con thú khống lồ nắm rạp hiện ra trước mắt mọi người, xung quanh hoàng thành có vô số binh lính canh gác tạo nên phòng thủ kiên cố,

Đây là trung tâm quyền lực của Ninh Quốc, cũng là nơi theo đuổi ước mơ của rất nhiều người trẻ tuổi

Bên trong rừng rậm vùng ngoại ô hoàng thành có một con sông rộng khoảng trăm trượng. Trên sông có ít nhất mấy chục chiếc Vân thuyền đồ lại. Cùng với Vân thuyền cập bến là rất nhiều Vân thuyền rời bến, đi về phía các tòa thành lớn của Ninh Quốc.

Lúc Vân thuyền cập bến, một giọng nữ dễ nghe vang lên trong Vân thuyền: “Các vị hành khách thân mến, đã đến hoàng thành, mời các vị mang theo hành lý chuẩn bị xuống thuyền!”

Trần Mộc trở lại trong phòng, thu dọn hành lý xong rồi cùng Khương Âm và Bảo Nhi xuống thuyền.

“Ngươi định đi Đan Lâu hay đi nhà ta?” Khương Âm hỏi.

“Đan Lâu hả?” Trần Mộc nghĩ nghĩ: “Còn hơn hai tháng nữa mới đến thời gian tổ chức đại hội Linh Lung. Vậy đi nhà cô xem thử đi”

Thay vì cả ngày đối mặt với một đám già cả, hản thà rằng đối mặt với một người đẹp thì sẽ vui vẻ hơn.

Dưới thuyền, Hạ Vấn Thiên và Hạ Chỉ Lan đang đợi. Thấy đám người Trần Mộc đi xuống, bọn họ liền chủ động lên đón.

Hạ Vấn Thiên cười nói: “Tiên sinh vừa tới hoàng thành, đã có nơi ở tạm thời chưa? Nếu chưa có thì có thể đến nhà ta nghỉ ngơi trước”"

“Ta đã có nơi ở rồi. Có điều mười ngày sau, ta sẽ đến thăm. Hạ phủ, giải độc còn sót lại trên người ông” Trần Mộc nói.

“Ù, vậy làm phiền tiên sinh!” Nghe vậy, trên khuôn mặt già nua của Hạ Vấn Thiên lộ ra vẻ tươi cười. Ông vội vàng chắp tay. nói: “Có thể nói nơi ở của tiên sinh cho lão phu biết hay không? Đến lúc ấy lão phu sẽ phái người đi đón ngài."

Hạ Vấn Thiên của hiện giờ chỉ muốn ở gần Trần Mộc lâu một chút. Dù sao thì trên người Trần Mộc cũng có quá nhiều bí mật, ngoại trừ đơn thuốc ra thì ông cũng rất muốn biết người có thể đánh tháng thân thể kiếm hồn sẽ có được thành tựu hơn người nào trên mặt võ đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play