Ở phía Thất Huyền Tông, rất nhiều đệ tử siết chặt nắm đấm tay, vẻ mặt tối sầm lại, ánh mắt đầy bất mãn nhìn chằm chằm Trần Mộc, chàng thanh niên này rõ ràng là chẳng coi ai ra gì, coi trời bằng vung mài

Thất Huyền Tông phát triển tới giờ, cũng đã có vô số các đệ tử nội môn ưu tú, đều là kẻ mạnh top đầu trong bảy nước lớn, dẫu vậy, cho đến hiện tại, kể cả là thế hệ trước cũng chưa có ai dám ăn nói ngạo mạn, dám một mình khiêu khích cả một môn phái như vậy!

Hứa Hướng Thạc đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trân Mộc, ta biết ý đồ của ngươi, điều khiến ta khâm phục là ngươi quả thực rất dũng cảm, ta đã đánh giá thấp ngươi quá rồi, ngươi..."

"Ngươi có thể đừng nhiều lời như vậy được không? Một câu duy nhất, các ngươi có dám ứng chiến không?"

Hứa Hướng Thạc còn chưa nói hết lời thì Trân Mộc đã sải bước tới với khí thế ngút trời, khiến đất trời bỗng chốc biến sắc.

Hứa Hướng Thạc nghiến răng nghiến lợi, hắn ta thừa biết thuật kích tướng này của Trần Mộc. Nhưng Trần Mộc đã nói đến nước này rồi, nếu như bọn họ vẫn rụt rè không dám ứng chiến, thì cho dù bọn họ có giành đại thắng trong cuộc thi lần này, thì cũng vẫn là trò cười cho thiên hạ mà thôi!

"Trân Mộc, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy!", Tân Như Nguyệt lộ rõ vẻ lạnh lùng, nói rồi, nàng ta sải bước tiến lên một bước, nói: "Trần Mộc, bọn ta biết ý đồ của ngươi, ngươi dám đánh thì bọn ta sẽ đánh cùng ngươi!"

"Đúng như những gì ngươi muốn, tất cả bọn ta sẽ chấp một mình ngươi!"

"Không đầu hàng, kẻ thắng sống, kẻ bại chết!

Nhận được câu trả lời của Tân Như Nguyệt, Trân Mộc bật cười.

Nụ cười có chút kiêu ngạo.

Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Bàn đang ngồi ở ngai vàng trên cao, nói: "Sao nào? Trưởng lão Lục Bàn, đệ tử ưu tú của môn phái các người đã nóng nòng gi ết chết ta càng sớm càng tốt rồi đấy, người có đồng ý không?"

Lục Bàn lặng lẽ siết chặt nắm đấm tay, toàn bộ cơn tức giận trong người gần như tụ thành một cơn cuồng phong chuyển động xung quanh, ông ta ngước mắt lên nhìn, dữ tợn nói: "Nếu đệ tử của bọn ta đã đồng ý vậy rồi thì cứ chiều theo ý nguyện của ngươi đi, chỉ mong là ngươi đừng chết quá khó coi là được!"

Ở ngai vàng trên cao, Vạn Trọng Sơn cũng nhìn về phía Trần Mộc, khế chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị đến cực độ, một người chấp cả một môn phái là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái từ trước tới giời

Lần này, trưởng lão Tê Đào dẫn dầu Thiên Ảnh Tông cũng đứng dậy, chắp tay cười nói: "Vạn chủ môn phái, nếu đệ tử môn phái của người đã có nhã hứng với đệ tử Thất Huyền Tông như vậy, vậy thì Thiên Ảnh Tông của ta cũng bằng lòng xin rút khỏi võ đài cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái lần này, nhường cho các đệ tử trẻ tuổi này phát huy!”

Ông ta thấy rõ Thất Huyền Tông và Linh Tiêu Tông có mối thù oán sâu đậm hệt như một thùng thuốc súng từ lâu, giờ cũng sắp đến lúc nổ tung rồi.

Vả lại, thấy hai môn phái đó đấu tranh sinh tử, bọn họ cũng vui như mở cời Trong cuộc thi tranh đấu võ thuật giữa ba môn phái lần này, các đệ tử của môn phái Thiên Ảnh Tông gần như là yếu vế nhất, nếu Thất Huyền Tông nương tay thì còn đỡ, chứ nếu mà không nương tay thì e là thương vong của bọn họ cũng không thua kém gì Linh Tiêu Tông cả.

Vạn Trọng Sơn bật cười, chắp tay kính lễ đáp: "Mong Tề trưởng lão bỏ quá cho! Nếu đã vậy thì, Trần Mộc, mọi chuyện đã theo đúng ý ngươi rồi đấy, đánh đi!"

Nghe vậy, Trần Mộc lạnh lùng nhìn về phía Thất Huyền Tông, hét lên: "Ai lên trước đây?”

Tần Như Nguyệt nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng đằm đằm sát khí định bước ra nhưng lúc này, Hứa Hướng Thạc ngăn nàng ta lại, nói: "Sư muội, nàng lên sau đi, để những người khác lên trước xem tình hình như nào đã!"

Tần Như Nguyệt do dự chốc lát nhưng rồi cũng gật đầu, không xông lên nữa.

“Vu Đồng!", Hứa Hướng Thạc nhìn về phía một chàng thanh niên mặc áo đen.

Chàng thanh niên mặc áo đen đó ngay lập tức hiểu ra, không nhiều lời nữa mà sải bước đi tới, xông thẳng lên đấu trường.

"Ta là Vu Đồng, xin chỉ dạy!"

Thanh niên đó chắp tay chào Trần Mộc, ánh mắt lạnh lùng như đao kiếm sắc nhọn.

"Vu sư huynh, đánh chết hắn đi!"

Ở phía Thất Huyền Tông, đám đệ tử trẻ tuổi thi nhau hò hét với ý chí sục sôi.

Đôi mắt mỹ miều của Hàn Giang Tuyết cũng nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, mặc dù biết rõ thực lực của Trần Mộc nhưng trong trận đấu một người chọi một môn phái này thì một kẻ mạnh tầm thường cũng khó mà kháng cự nổi!

“Không biết Mộc ca có trụ nổi không?", lúc này, cả người Tôn Béo cũng bất giác trở nên căng thẳng, nuốt nước bọt, thận trọng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play