Ánh sáng sấm chớp chói loá vẫn rợp trời, vẻ mặt của Đông Phương Dịch cũng cực kỳ khó coi.

"Sao lại có thể thế được thứ? Sao bỗng nhiên, sức mạnh của Thiên Kiếp này lại khủng khiếp đến vậy!", Đông Phương dịch ngạc nhiên nói.

So với hai lần trước, sức mạnh của đợt sấm sét Thiên Kiếp lần thứ ba này đã tăng lên hàng chục lần.

Thế thì làm sao mà sống được chứ?

Trân Mộc không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng sấm sét trước mặt, nhưng cảnh tượng mà hắn chờ đợi bấy lâu vẫn chưa hề xuất hiện.

Mặc cho sấm sét đen tối đó cuồng bạo tới nhường nào, thanh kiếm ma cổ xưa vừa lao đến đó dường như đã biết mất, không có bất kỳ động tĩnh nào.

"Suy cho cùng thì vẫn....thất bại sao?", Trần Mộc thở dài đầy tiếc nuối.

Đến cuối cùng thì pha đánh cược của hắn vẫn thua.

"Ông trời chết tiệt này, sao chỗ nào cũng thấy gây phiền toái thế!", Đông Phương Dịch cất tiếng chửi lớn.

Có thể luyện được Phượng Huyết Đan Tam Văn đã là chuyện không hề dễ dàng, mượn được cơ thể của con chim Thất Sắc Tường Vân Tước này để tiến hoá huyết mạch cũng cực kỳ khó, vậy mà không ngờ lại còn có Thiên Kiếp này đến làm loạn!

Trần Mộc vẫn im lặng, nhìn chằm chằm ngọn núi phía xa cách đó trăm trượng với ánh mắt phức tạp, nhưng ngay sau đó, dường như hắn đã cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên mở †o mắt ra, tận sâu trong đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Vù vù. Chỉ thấy ở trong ngọn núi bị sấm sét tối đen đó nhấn chìm xuống bỗng nhiên xuất hiện một tà khí màu đỏ tươi, sáng loé lên ở giữa trung tâm.

Tà khí màu đỏ tươi này hệt như một Hoả Tỉnh nhỏ bé, không mấy nổi bật.

Nhưng chỉ trong vòng vài nhịp thở, ngọn núi rung chuyển dữ dội, sấm sét tối đen rợp trời bị xé đôi ra bởi một vết nứt kinh hoàng.

Và rồi, tà khí màu đỏ tươi đó giống như hoá thành một lỗ xoáy đen, phát ra sức mạnh nuốt chửng vô cùng khó tả.

Rầm.

Sấm sét tối đen cuồn cuộn đó đã bị một lỗ xoáy đen nuốt chứng trong chớp mắt.

Hơn nữa, dường như lỗ xoáy đen này mênh mông không đáy, mặc cho sấm sét phát ra từ quyền trượng sấm sét mạnh tới nhường nào thì vẫn bị lỗ xoáy đen này nuốt hết sạch sành sanh.

"Đây...đây là thứ gì vậy?”

Đông Phương Dịch trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào lỗ xoáy đen. Trong lỗ xoáy đen này, ông ta thoáng cảm nhận được một dao động vô cùng nguy hiểm khiến ông ta cũng phải khiếp sợ.

"Thành công rồi sao?", thấy cảnh tượng này, ánh mắt Trần Mộc lộ rõ vẻ mừng vui.

Hắn thật sự không ngờ được là thanh Thiên Tùng Vân Kiếm này lại có thể nuốt chửng được sấm sét Thiên Kiếp.

Phù.

Ở ngọn núi lớn phía xa, cuồng phong cuồn cuộn, tất cả sấm sét đen tối rợp trời kia đều liên tục bị lỗ xoáy đen này nuốt chứng. Lỗ xoáy đen này hệt như một con Tỳ Hưu, nuốt chửng hết tất cả.

Mặc dù sức mạnh của quyền trượng sấm sét lần này mạnh hơn gấp mấy chục lần so với hai lần trước nhưng vẫn không hề có tác dụng.

Nửa tuần hương trôi qua.

Sấm sét tối đen rợp trời đã bị lỗ xoáy đen kia hút hết toàn bộ, cuối cùng đất trời cũng quay về trạng thái yên bình.

Trên bầu trời, màn sấm sét tối đen rợp trời cũng bị vén sang một bên, nhường chỗ cho những tia nắng vàng ấm áp rọi xuống.

Mây đang tan và bầu trời hửng sáng trở lại!

Lúc này, bóng tối bao trùm đất trời cuối cùng cũng tan biến, chỉ còn lại bầu trời cao trong xanh, mây trắng bồng bềnh và phảng phất gió nhẹ.

Đông Phương Dịch chợt sững người trước sự thay đổi của đất trời, vẻ mặt cũng dần trở nên phấn khởi.

"Vượt... vượt qua Thiên Kiếp rồi!" "Chết tiệt, thật sự đã thành công rồi!" Đông Phương Dịch siết chặt nắm đấm tay, gầm gừ nói.

Trước màn sấm sét Thiên Kiếp cuối cùng này, vốn dĩ ông †a cũng không còn chút hy vọng nào nữa, nhưng ngay cả ông †a cũng không ngờ được là nhát kiếm của Trần Mộc lại có cơ hội đảo ngược tình thế.

Lúc này, Trần Mộc và Đông Phương Dịch đều hướng mắt nhìn về phía ngọn núi đã trở nên hoang tàn đó.

Dưới sự tàn phá nặng nề của thiên kiếp, ngọn núi này trở nên vô cùng tiêu điều, khắp xung quanh chỉ toàn hố sâu, ngay cả những ngọn núi bên cạnh cũng bị bổ làm đôi, sức mạnh tàn phá này quả là khiến người ta khiếp sợ.

"Đi, qua đó xem sao!", Trần Mộc cất tiếng nói.

Sau đó, hắn dẫn đầu chạy qua đó xem, Thiên Kiếp đã qua đi, phải xem con chim Thất Sắc Tường Vân Tước đó còn gắng gượng sống sót tới hơi thở cuối cùng hay không, nếu nó còn sống thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được!

Đông Phương Dịch cũng sửng sốt rồi vội vàng đi theo.

Chẳng bao lâu sau, hai người họ đã đến rìa của một hố sâu to nhất ngọn núi đó, từ trên nhìn xuống chỉ thấy con chim Thất Sắc Tường Vân Tước đang nằm rạp, bất tỉnh dưới độ sâu một trăm mét.

Bộ lông vũ sặc sỡ đẹp đẽ của nó đã bị sét đánh cháy đen như than, thân mình đẫm máu, không còn kiêu ngạo như trước nữa, mắt nhắm chặt, không rõ còn sống hay đã chết!

"Chết rồi sao?", Đông Phương Dịch nghiêm mặt hỏi. Trần Mộc lắc đầu: "Chắc chưa đâu!"

Mặc dù giờ nó đã nằm yên bất động, nhưng hắn có thể cảm nhận được một sức sống le lói từ cơ thể của con chim Thất Sắc Tường Vân Tước này, mặc dù tia sức sống này rất nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để chứng minh rằng con chim này vẫn còn sống.

Vù vù.

Lúc này đất trời rung chuyển, ánh mặt trời bỗng chốc trở nên chói loá, lúc chiếu xuống, ở dưới hố sâu kia bất ngờ hiện lên một ánh sáng đỏ rực.

Ánh sáng màu đỏ này tràn ngập cảm giác thần thánh, hệt như chứa đựng sự chấp thuận của thiên đường, cực kỳ huyền bí, bao trùm lên cả thân mình con chim Thất Sắc Tường Vân Tước, rồi khẽ nâng cơ thể nó lên, cùng lúc đó, những vết thương trên thân mình nó cũng dần lành lại.

"Thành công rồi!", Trần Mộc trầm giọng nói, ánh mắt lộ rõ vẻ yên âm.

Ánh sáng đỏ này chỉnh là sức mạnh cơ thể của con chim Thất Sắc Tường Vân Tước, cũng chính là sức mạnh thần kỳ ẩn giấu trong huyết mạch!

Ngay lúc đó, con chim Thất Sắc Tường Vân Tước vốn đang bất tỉnh cũng dần tỉnh lại, nó nhìn khắp xung quanh với vẻ kinh ngạc như vừa cảm nhận được thứ gì đó, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời kêu: "Chiếp..chiếp!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play