Cái khó là 4 bước sau.

Dung dịch là dung hợp linh dịch đã loại bỏ tạp chất thành một.

Nhưng trong quá trình dung dịch thì cần năng lực điều khiển ngọn lửa cực cao.

Dù gì luyện hoá linh dịch cũng cần nhiệt độ và yêu cầu nhiệt độ cũng khác nhau, không cao thì thấp, sai một độ thôi là có thể huỷ hoại toàn bộ linh dịch.

Còn nếu khống ôn thất bại, những linh dịch kia không chỉ không thể dung hợp mà còn gây ra hiện tượng nổ lò.

Có thể nói khống ôn là ải khó nhất, ngoài ra, luyện dược sư còn cần phân tâm để ý trấn đỉnh.

Vì nhiệt độ trong đỉnh cũng sẽ có sự khác nhau giữa các vị trí, nếu không trấn đỉnh thì cũng sẽ nổ lò.

Cho nên luyện dược sư không phải nghề mà ai cũng làm được, phải có hồn lực mạnh mẽ mới được.

Bằng không chỉ khống ôn thôi cũng khiến tinh thần một người cạn kiệt, vậy càng không cần để ý tới trấn đỉnh và kết đan.

Mà Đông Phương Dịch tìm Trần Mộc là vì thuật luyện đan của hắn.

Dù trước mắt Trần Mộc chỉ có thể luyện đan cấp sáu nhưng thuật luyện đan của hẳn đã có thành tựu to lớn, nếu không thì chẳng thể dễ dàng luyện ra nhiều Hồng Kim Long Tuỷ Đan phẩm chất cao như vậy.

Nếu để Trần Mộc trấn đỉnh, thêm ông ta khống ôn thì việc này không khó.

Trần Mộc không nói gì vì chuyện này quá phiền phức, hẳn không muốn bị liên luy.

Đông Phương Dịch tiếp tục: “Ngươi yên tâm, nếu xảy ra chuyện, tất cả đều do ta chịu trách nhiệm, hơn nữa, dù có thành đan hay không, chỉ cần ngươi giúp, điều kiện gì ta cũng chấp nhận!”

“Đúng rồi, lão phu có thể bảo kê ngươi trong tông môn, như việc Lôi Linh và Chu Vân Sơn hôm nay, chỉ cần họ dám gây sự với ngươi, cứ nói cho ta biết, lão phu giải quyết thay ngươi!”

Trần Mộc vẫn không nói gì.

Đông Phương Dịch cản răng: “Mặt khác, ta còn trả công cho ngươi thêm mười vạn linh thạch cực phẩm, giúp ngươi thành đệ tử thân truyền.

Trong tay ta còn có phương thuốc, ngươi muốn cái nào thì chọn 2 cái bất kỳ!”

Điều kiện này đúng là ưu đãi.

Không nói gì khác, điều kiện mười vạn linh thạch cực phẩm, vị trí đệ tử thân truyền và hai phương thuốc nữa thì đúng là quá hậu hĩnh.

Đông Phương Dịch là luyện dược sư cấp tám, là thái thượng trưởng lão của Linh Tiêu Tông, trong tay có phương thuốc nào thì đó đều là loại xuất sắc.

Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ sức hấp dẫn đối với Trân Mộc.

Loại như Lôi Linh và Chu Vân Sơn, hắn không để tâm, linh thạch thì hän không thiếu vì trong tay hẳn cũng có mười vạn rồi.

Còn vị trí đệ tử thân truyền thì tạm thời hắn không cần, vì ở hội võ tam tông, hắn tin mình sẽ trở thành đệ tử thân truyền, còn phương thuốc, hẳn không thiếu, trong tay hẳn có rất nhiều.

Nhưng thấy Đông Phương Dịch đã nói tới mức này, hơn nữa ông ta từng giúp mình, Trần Mộc biết điều, cho ông ta một ân tình.

“Được rồi, ta có thể giúp nhưng phương thuốc gì đó ta không cần. Trưởng lão giúp ta tìm dược liệu là được!”, Trần Mộc nói.

Nghe vậy, Đông Phương Dịch mừng ra mặt: “Không thành vấn đề!”

Trần Mộc lắc đầu cười. Thật ra Đông Phương Dịch có thể lấy thế đè người, dù sao ông ta cũng là thái thượng trưởng lão, còn Trần Mộc chỉ là một đệ tử nội môn.

Dù hiện tại hắn rất mạnh nhưng vẫn chỉ là đệ tử nội môn, với thân phận hiện tại thì ông ta hoàn toàn có thể ra lệnh cho. hắn.

Nếu Trần Mộc không nghe, Đông Phương Dịch không cần nương tay, có thể dùng thủ đoạn để ép buộc Trần Mộc.

Nhưng ông ta không làm vậy mà dùng mọi điều kiện và cầu xin để mong Trần Mộc giúp. Điều này chứng minh bản tâm của Đông Phương Dịch không xấu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play