Trên vùng đất tối tắm, đám người Hoàng Côn mặc áo màu đen lao đi với tốc độ cực nhanh, dưới ánh sáng bao phủ của tông tỳ, đoàn người đó lao đi như giữa chốn không người, cho dù Thi Khôi chung quanh họ có nhiều hơn nữa, nó cũng không thể ảnh hưởng đến bọn họ chút nào.

Tông tỳ ở trong Thương Long tông là một tờ giấy thông hành không người nào dám cản, có được tờ giấy thông hành này, nhóm người Hoàng Côn không tốn bất cứ sức lực nào cũng có thể bỏ lại tất cả mọi người ở đằng xa.

"May là tông tỳ ở trong tay chúng ta, nếu không chắc lúc này chúng ta cũng không thể thuận lợi như thế rồi!" Một gã áo đen đến từ Thiên Ma cung liếc mắt nhìn ra sau, thấy đám Thi Khôi vẫn đang quấn lấy nhóm cường giả, trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của hắn nở nụ cười nham hiểm.

Cái cảm giác nhìn nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi này đúng là thoải mái quá.

"Ta nói rồi mà, bọn chúng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, bọn chúng tưởng ai muốn vào điện Thương Long là có thể đi vào hay sao?" Hoàng Côn cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói.

"Hoàng đại nhân, lần này chúng ta đã mang về một lợi ích cực lớn cho tông mình, mong ngài đừng quên giao hẹn giữa chúng tal" Mai Trường Lâm cười nhạt.

Sắc mặt Hoàng Côn thoáng âm trầm, nhưng hắn vẫn căn răng nói: "Những chuyện ta đã đồng ý tất nhiên là ta sẽ làm được!"

"Đại nhân, ngài mau xem kìa, có người theo kịp rồi!" Đúng lúc này, người mặc áo đen của Thiên Ma cung hình như đã nhận ra một việc khó mà tin nổi, hắn bỗng hoảng hốt hét lên thành tiếng.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn ra sau, trong đại quân Thi Khôi như sóng dữ đếm cũng không xuể, bốn bóng người vút ra như mãnh hổ, xông qua tầng tầng lớp lớp ngăn cản từ Thi Khôi, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Mà trong số bốn người này, bóng người đi trước hình như có năm một bảo vật kỳ lạ gì đó trong tay, nó tỏa ra hào quang màu xanh lục và thế tiến công cuồng bạo, ngăn cản toàn bộ đám Thi Khôi đang ngăn cản phía trước, chỉ cần một quyền là nổ tung.

Máu thịt tung tóe, năng lượng màu xanh lục này giống như một thứ tà lực có lực sát thương kinh khủng và khả năng khắc chế, dưới năng lượng bao phủ này, khí Thiên Ma quẩn quanh đều tan đi sạch sẽ.

"Trân Mộc?" Ánh mắt của Mai Trường Lâm cũng nhìn về phía sau, ngay khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên mà bà ta căm hận đến mức nằm mơ cũng muốn giết, bà ta nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt cũng trợn tròn lên.

"Thằng chết tiệt rác rưởi, nó cũng tới di tích của Thương Long tông à?!"

Lúc ở bên ngoài di tích của Thương Long tông, Mai Trường Lâm cũng không để ý những tông nhân có mặt, đương nhiên bà ta cũng không nhận ra được bóng dáng của Trần Mộc.

Mà bây giờ, bà ta không thể ngờ rằng, thằng nhóc này cũng đã tiến vào đây!

Một người Linh Tiêu tông mặc áo bào đen thần bí xuất hiện bên cạnh Mai Trường Lâm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Trần Mộc, tròng mắt tỏa ra ý lạnh rét buốt đến tận xương.

"Đi thôi, không cần quan tâm tới bọng chung, sẽ có người sẽ thay chúng ta trừng trị bọn chúng thôi!" Hoàng Côn lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, hắn tăng tốc độ lên, nhanh chóng lao vút ra khỏi khu vực sâu nhất nơi lồ ng chảo, Mai Trường Lâm căn chặt răng, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải rời khỏi điện Thương Long, còn thằng nhóc kia, sớm muộn gì cũng có một ngày rơi vào tay bà ta, đến lúc đó, chắc chắn bà ta sẽ khiến nó sống không bằng chết!

Lúc này đây, năm người họ tăng nhanh tốc độ, chỉ trong nháy mắt, họ đã bỏ xa người phía sau một đoạn.

"Bọn họ tăng tốc rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên một chút!" Trần Mộc lạnh lùng nói.

Ẩm.

Hắn đấm một quyền làm linh lực nổ tung, có năng lượng của hạt bồ đề bổ sung, đám Thi Khôi trong phạm vi trước mặt đều bị đẩy lùi hết.

Ngay sau đó, linh lực quanh người hắn được thôi thúc đến cực hạn, hóa thành một vệt sáng chói lòa, mấy người Hàn Giang Tuyết cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Thằng nhãi kia, đứng lại cho ông!" Chỉ là, không chờ bọn họ đi qua xa, sau lưng họ vang lên một tiếng quát ầm của người đàn ông trung niên, vang vọng ầm ầm như sấm nổ giữa trời.

Ngay tức thì, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng linh lực cực mạnh phủ tới từ phía sau, không gian quanh mấy người Trần Mộc như bị đè ép đến đông lại, từng lớp mặt đất nứt toác ra, từng vết nứt khoảng tầm nửa trượng đang điên cuồng lan rộng.

Cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp? Trong lòng Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan chợt run lên!

Hàn Giang Tuyết đưa mắt nhìn lại thì thấy Dương Chấn Thiên cũng đang vượt qua từng lớp Thi Khôi, cố gắng đuổi theo bọn họ, khuôn mặt của ông ta đầy dữ tợn, sát ý rõ ràng, dưới linh lực bùng nổ, ông ta ngưng tụ lại thành bàn tay lớn, đánh thẳng về phía Trần Mộc: "Thằng rác rưởi kia, đưa bảo vật trong tay cho ông ngay!"

Hàn Giang Tuyết cũng nổi giận!

"Ông già kia, ông tưởng bà đây không tồn tại hả?" Hàn Giang Tuyết lạnh mặt, quát ầm lên, cơ thể mềm mại cũng phóng lên trời.

Cảnh giới Vạn Pháp thì sao chứ?

Bà đây cũng là cảnh giới Vạn Pháp đấy!

Ẩm.

Linh lực quanh người Hàn Giang Tuyết cũng phóng thích, uy thế ngợp trời không kém Dương Chấn Thiên chút nào, nó nhanh chóng bao phủ khắp xung quanh, tay nàng ấy giơ lên, linh lực cuồn cuộn như hồng thủy mạnh mẽ đập tới.

Ẩm.

Hai chưởng va chạm vào nhau, không gian ở đây rung lên chấn động, thình linh, dư âm linh lực cuồn cuộn bỗng hóa thành một dải lụa trùng trùng điệp điệp quét cả tứ phương.

Hai luồng linh lực vô cùng cuồng bạo và hung hãn chạm vào nhau, hào quang óng ánh như ban ngày lóe lên giữa trời, trận đấu ở cấp độ kinh thiên như thế làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây phải giật mình.

"Làm xấu tông môn, ông già kia, cút ngay cho tal"

Cách một tầng linh quang chói mắt, sắc mặt của Dương Chấn Thiên dữ tợn tới cùng cực, ông ta quát ầm lên, linh lực cuồn cuộn như sóng biển được phóng thích toàn bộ không giữ lại chút nào, đánh mạnh về phía Hàn Giang Tuyết.

Mà Hàn Giang Tuyết cũng không hề rút lui, linh lực được thôi thúc đến cực hạn, tay nàng ấy cũng xuất hiện những dao động cực kỳ kinh khủng, va chạm dữ dội với đòn tấn công của Dương Chấn Thiên..

Rầm rầm.

Cho dù là mây đen bao phủ khắp trời cũng bị luồng linh lực tuyệt thế không gì địch nổi của hai người họ xé rách, tạo thành một khe hở trăm trượng chia cắt hai nơi, linh lực kh ủng bố hừng hực cháy, sức mạnh kinh người đó cũng đủ để rất nhiều người phải trợn mắt há mồm.

"Trần Mộc, mấy người đi trước đi, ta sẽ ngăn ông già điên này lại!" Hàn Giang Tuyết quát to về phía mấy người Trần Mộc.

Trân Mộc gật đầu, hắn không dong dài nữa, linh lực quanh người bùng nổ, lập tức tăng cường tốc độ đến mức tận cùng, lao thẳng về nơi sâu nhất nơi lòng chảo màu đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play