Phúc Cát một lòng muốn được san sẻ những lắng lo giúp chủ tử của mình nên cả người căng thẳng, bước từng bước nhỏ chạy tới tiền viện.
Hoa Xương Công chúa là Thục phi sinh ra, bởi vì Hoàng đế sinh nhiều Hoàng tử nhưng Công chúa lại chỉ có lẻ tẻ hai vị, trong đó Nhị Công chúa đã gả ra ngoài từ lâu nên trong cung này có ai mà không quý vị Hoa Xương Công chúa này quý hơn vàng cơ chứ. Đấy là còn chưa nói đến sau lưng Hoa Xương Công chúa lại có một nghĩa huynh Võ Lăng Vương của Thục phi chống lưng, càng giúp nàng ta hoành hành ngang dọc ở trong cung không ai dám xen vào.
Bước chân của Phúc Cát thưa dần, nhưng khoảng cách từ chính viện tới tiền viện cũng chỉ một chút đó, hắn có mè nheo thêm nữa cũng không tốn tới một khắc, gần như tới ngay sau Phúc An và Dư Thanh Yểu.
Hoa Xương Công chúa không chờ Tần Vương đồng ý đã xách cái eo nhỏ đi tới tiền viện từ lâu, vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ trỏ mấy tên thợ làm vườn bắt đầu đào mấy gốc cây hoa sơn trà lên. Phúc An nhìn bọn họ bày thành một mớ hỗn độn ở trong tiền viện, không khỏi nhíu mày, bước mấy bước lên phía trước trả lời Công chúa.
"Biết rồi, ta biết chắc chắn tứ ca sẽ không tiếc mấy gốc hoa này đâu!" Hoa Xương xin được thánh ý nên nàng ta cũng không sợ Tần Vương không cho phép: "Các ngươi làm việc nhẹ nhàng chút, nếu làm đứt rễ cây, chết hoa sơn trà thì ta sẽ lôi các người ra hỏi tội!"
Mấy thợ trồng hoa vâng vâng dạ dạ mà mặt ủ mày ê.
Hoa sơn trà này trồng ở Lang viên được hơn chục năm, rễ ở dưới lòng đất đã quấn lấy nhau chằng chịt từ lâu rồi, bây giờ cứ nhất quyết muốn đào chúng lên, khó tránh khỏi sẽ làm đứt rễ cây, đến lúc bứng về trồng có sống được hay không, sống được bao nhiêu cũng rất khó nói.
Sự chú ý của Dư Thanh Yểu đều tập trung vào đống sách cổ đang được phơi trên hành lang. May mắn là đống hoa sơn trà kia ở rất xa nên bên này bùn đất bẩn tung tóe cũng không thể làm bẩn tới chỗ hành lang được, sách cổ cũng không bị tai bay vạ gió nên giờ nàng đang khom người gập từng quyển sách lại, chuẩn bị nhân lúc mọi người không để ý, mang đống sách trở về phòng trước.
"Vị ở bên kia là ai? Ta chưa từng thấy bên cạnh tứ ca có tỳ nữ nào hầu hạ cả?" Có điều ánh mắt của Hoa Xương đang rảnh rỗi nhìn xung quanh, nên chỉ liếc mắt đã thấy chỗ nào bất bình thường.
Ở đây ngoài Phúc An, Phúc Cát vẫn luôn theo hầu bên cạnh Lý Sách ra, vậy mà lại có cả một thiếu nữ mặc váy màu xanh đậu cúi người trên hành lang, không biết đang lúi húi làm gì, thế mà lại không biết đường tới chào hỏi nàng ta.
Không biết lễ phép gì hết!
Dư Thanh Yểu thấy Công chúa đang trong lúc bận rộn mà vẫn còn chú ý tới sự tồn tại của mình khiến nàng hơi sững người.
Trước nay nàng vẫn luôn không biết nên ở cùng mấy vị nữ tử xuất thân quyền quý này thế nào, lại thêm kiếp trước Lý Duệ bảo vệ nàng quá chặt chẽ nên nàng gần như chưa bao giờ chạm mặt vị Hoa Xương công chúa này. Nàng chỉ được nghe từ lời người ngoài kể rằng nàng ta ngạo mạn hống hách, là cô nương xinh đẹp nhất thành Kim Lăng.
Nhưng nàng thân là Tần Vương phi, là hoàng tẩu của Công chúa, cũng coi như là trưởng bối của nàng ta.
Nào có đạo lý trưởng bối hành lễ với tiểu bối chứ.
Cho dù nàng không để ý tới thể diện của mình, nhưng cũng không thể không suy nghĩ tới Lý Sách.
Lý Sách cho phép bọn họ xâm nhập “lãnh địa” một cách công khai, nhưng Dư Thanh Yểu không thể nào vì nhượng bộ Hoa Xương mà khiến hắn mất hết mặt mũi được.
Lúc này Phúc Cát ưỡn bụng, bước ra ngoài hắng giọng một cái rồi giới thiệu với Hoa Xương: "Công chúa điện hạ, ngài đang hiểu lầm rồi, vị này là Tần Vương phi nhà chúng ta."
"Ngươi chính là Dư Thanh Yểu?" Hoa Xương nghe thấy ba chữ Tần Vương phi thì tự động khớp với tên người, nghĩ tới chuyện tiểu tỷ muội của mình khóc đến rứt ruột rứt gan vào ngày Tần Vương thành hôn, nàng ta liền bày ra cái vẻ xoi mói, chuyển từ hai tay bắt chéo đặt ngang eo thành khoanh tay trước ngực rồi nhìn Dư Thanh Yểu từ trên xuống dưới mấy lần.
Nhưng tướng mạo của Dư Thanh Yểu quả thực không có khuyết điểm gì để bới móc. Nếu luận tướng mạo, đến cả nhị tỷ Hoa Xương luôn cảm thấy đẹp nhất thiên hạ so với nàng cũng bất phân cao thấp, một chín một mười.
Nhưng Hoa Xương không muốn chịu thua, cất giọng ngang ngạnh đầy khí phách, nặn ra một câu: "Đừng tưởng thành hôn rồi thì tứ ca của ta sẽ thích nữ nhân như ngươi!"
Dư Thanh Yểu im lặng đứng trên hành lang, không hề có chút biểu hiện đau lòng nào, dường như câu nói này của Hoa Xương không mảy may khiến nàng tổn thương chút nào.
Lý Sách có thích nàng hay không, nàng chưa từng để ý.
Phản ứng này khiến Hoa Xương cảm giác như nàng ta vừa đấm lên bông vậy, hậm hực giậm chân: "Ngươi giả vờ cái gì chứ, nếu không phải ngươi thích tứ ca của ta, thì tại sao lại không biết xấu hổ muốn gả cho huynh ấy, còn nữa, lúc trước không phải ngươi rất thân thiết với đại ca của ta sao? Sao chưa gì đã thay lòng rồi?"
Lời của Hoa Xương Công chúa khiến tất cả mọi người có mặt đều vểnh tai lên để nghe.
Phúc Cát thấy Hoa Xương Công chúa lại dám nói như vậy, định bụng bỏ qua mặt mũi của Hoàng gia, đang tính mở miệng nói đỡ thì Phúc An lại dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, còn lắc đầu một cái, khiến Phúc Cát mất đi thời cơ tiếp lời.
Dư Thanh Yểu ôm chặt lấy đống sách ở trước ngực, hít một hơi thật sâu. Nếu Hoa Xương Công chúa đã nhắc tới Tần Vương và Sở Vương, nàng cũng không thể né tránh mãi được, đành nhẹ giọng đáp: "Công chúa cẩn thận lời nói, Thanh Yểu đã gả cho Tần Vương làm thê tử, vẫn mong Công chúa chớ lấy Thanh Yểu cùng hai vị điện hạ ra trêu đùa."
Nàng không muốn khiến chuyện này trở nên quá nghiêm trọng, cho nên cuối câu nói của nàng còn xen chút tiếng cười.
Giống như Hoa Xương Công chúa chẳng qua chỉ là đang đùa với nàng thôi vậy.
Tuy Hoa Xương Công chúa thẳng tính nhưng cũng không phải là người hoàn toàn không có đầu óc.
Dư Thanh Yểu đã cho nàng ta một cái bậc thang đi xuống, cũng tức là không muốn nàng ta náo loạn ở Lang viên đến mức khiến hai người phải khó xử. Tốt xấu gì thì nàng ta cũng đang ở trên địa bàn của Tần Vương, nếu như bắt nạt Dư Thanh Yểu quá đáng, nhỡ đâu chọc giận hắn thì sao?
Nàng ta chợt nhớ tới vị Thái tử điện hạ ngồi trên chủ vị xung quanh yên lặng, hắn đọc mấy tập tấu chương không nói nửa lời, chỉ thờ ơ mỉm cười với người bên dưới cũng đủ khiến mấy đại thần cáo già xảo quyệt phải sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Đây cũng chính là lí do vì sao mà Thái tử luôn mang dáng vẻ nho nhã lịch sự, nở một nụ cười ung dung không gượng gạo, nhưng vẫn khiến cho người ta thấp thỏm lo âu, không dám khinh thường.
Cho dù bây giờ trước tước vị của hắn có thêm một chữ phế.
Hoa Xương cũng chỉ định mồm mép giễu cợt cho vui, không hề muốn tự chuốc họa vào thân, nhưng nàng ta lại không chịu để mình bị mất mặt, vì vậy hất cằm nói: "Dù ngươi có nói thế nào cũng vô dụng, chuyện của ngươi và đại ca ta, trong cung từ trên xuống dưới có ai mà không biết chứ."
Nàng ta nói như vậy cũng không phải là bịa đặt, chuyện này mọi người đều biết nên cho dù nàng ta có nói ra cũng không tính là sai!
Dư Thanh Yểu hạ mi mắt xuống, sắc mặt rất bình tĩnh, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ trong lời nói đều mang theo sự dứt khoát quyết nói tới cùng.
"Công chúa điện hạ, ta với Sở Vương đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi."
Không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.
Lý Duệ vừa mới dừng bước ngay phía sau bức tường chắn, ánh mắt nhìn từ bức hoa văn cửu long ổ khí thế bừng bừng trước mặt nhìn ra ngoài, chỉ loáng thoáng thấy một bóng dáng mơ hồ.
Giống như ánh nến lay động trong ngọn đèn lưu ly, tỏa ra màu sắc rực rỡ vô cùng.
Tràn ngập sự khác lạ.
Mặc dù không nhìn rõ người, nhưng hắn ta đã quen thuộc với giọng nói của Dư Thanh Yểu từ lâu.
Giữa một đám người, hắn ta có thể phân biệt được giọng nói uyển chuyển dịu dàng lại mang theo một chút giọng Bắc chỉ thuộc về nàng mà không gặp chút trở ngại nào. Giọng nói ấy tựa như làn gió mát mơn trớn nhành cỏ, khe khẽ cọ vào đáy lòng, mang lại chút cảm giác tê dại.
Thế nhưng câu nói vừa rồi lại khiến trong lòng hắn ta trào lên một ngọn lửa.
Hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận vì bản thân đã dốc tâm dốc sức chỉ để tới đây một chuyến.
"Điện hạ, bây giờ không phải là cơ hội tốt để gặp mặt, nhiều người tai vách mạch rừng, khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào truyền đến tai Quý phi." Hộ vệ không khỏi nhắc nhở hắn ta, chỉ sợ Sở Vương tức giận đến hồ đồ, không quan tâm bất cứ thứ gì mà xông ra ngoài.
Sao Lý Duệ lại không biết giữa cảnh đang bị Hoa Xương phá rối như vậy, nếu hắn ta còn đi ra nữa sẽ thì sẽ gặp nhiều bất tiện.
Hắn ta nhắm chặt mắt lại, cuối cùng một lúc lâu sau cũng cất bước tránh đi.
Trong tiền viện, Phúc Cát nở một nụ cười giả tạo nói: "Công chúa điện hạ bình tĩnh chớ nóng, Tần Vương điện hạ đã nói rồi, Công chúa điện hạ là khách quý, nhất định phải để các nô tỳ tiếp đãi cẩn thận, đợi ngài ấy sửa soạn xong xuôi thì sẽ tới."
Dư Thanh Yểu thầm nghĩ trong lòng, mới vừa rồi Lý Sách không hứng thú lắm, có vẻ không định tới đây.
Nhưng Phúc An biết, đây không phải lần một lần hai Phúc Cát nói dối không chớp mắt, nhưng phương pháp hiệu quả nhất để đối phó với Hoa Xương không có gì bằng nhắc đến Tần Vương.
Đúng như dự đoán, Hoa Xương công chúa nghe thấy Tần Vương sắp tới đây thì lập tức thấy không ổn rồi.
Nhưng nàng ta vẫn nói: "Hừ, bớt lừa ta lại đi, tứ hoàng huynh là người thích yên tĩnh nhất, chỗ này hỗn loạn như vậy sao huynh ấy lại tới đây được."
"Mặc dù điện hạ thích yên tĩnh, nhưng dù sao Công chúa cũng không giống với người ngoài, về tình về lý, điện hạ cũng nên ra gặp ngài một lần." Phúc An tiếp lời của Phúc Cát, tiếp tục bổ sung.
Lần này thì Hoa Xương Công chúa nhíu chặt mày lại, nhìn xung quanh một lượt lại thấy mấy tên thợ làm vườn kia đã dừng việc trong tay, đều đang nghe ngóng chuyện náo nhiệt thì tức giận nói: "Các ngươi nhìn cái gì, còn không đào nhanh tay lên, bổn Công chúa không có nhiều thời gian dây dưa với các ngươi ở chỗ này như vậy đâu!"
Thật ra thì tám cây hoa sơn trà đều đã được đào lên xong cả rồi, nhưng bọn họ còn chưa kịp dọn dẹp sân, Hoa Xương Công chúa xách váy lên bảo bọn họ mau mang đồ đi, chỉ sợ muộn một chút nữa là sẽ đụng phải Tần Vương thật.
Một đám người ồn ào rời đi, chỉ còn lại Dư Thanh Yểu và Phúc Cát, Phúc An nhìn tàn cục ở tiền viện mà khổ não.
"Ngày mai nô tài và Phúc Cát sẽ tới thu dọn, Vương phi về nghỉ ngơi sớm đi." Phúc An đánh giá sơ qua mức độ dọn dẹp khó dễ như nào, thế này hai người ước chừng mất khoảng một ngày cũng dọn được gần xong rồi.
Phúc Cát khom người lại nhặt sách cùng với Dư Thanh Yểu, vừa gật đầu vừa nói: "Đúng vậy, Vương phi, những việc này cứ giao cho chúng nô tài làm là được rồi."
Bỗng nhiên Dư Thanh Yểu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, chỉ về mảnh đất tơi xốp vừa bị đào bới kia, nói: "Ta muốn miếng đất này, được không?"
Phúc An, Phúc Cát còn chưa kịp đáp lời thì đột nhiên chắp tay đứng thẳng.
"Nàng muốn đất làm gì?" Một giọng nói dịu dàng từ đằng sau truyền tới.
Dư Thanh Yểu vô thức trở nên căng thẳng mím môi, chậm rãi quay gương mặt nhỏ lại.
Thật ra không chỉ có Hoa Xương Công chúa sợ hắn, mà trong lòng nàng cũng có một chút sợ hắn. Nàng cũng không biết nên hình dung loại cảm giác này thế nào, dù sao thì dường như Lý Sách trời sinh đã có một loại năng lực kiểm soát người khác vậy, ánh mắt hắn đi tới đâu, người ở đó đều sẽ không hẹn mà cùng phục tùng hắn.
Hai tay của Dư Thanh Yểu cầm một quyển sách cổ có trang bìa đã ố vàng, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên nhìn thanh niên vai rộng eo hẹp đang bước từng bước tới gần.
Hắn chưa tắm rửa thay y phục, vẫn đang mặc bộ y phục cưỡi ngựa kia.
"Điện hạ." Phúc Cát, Phúc An đồng thời hành lễ với hắn.
Lý Sách đi tới bên người Dư Thanh Yểu, nhìn dưới đất một lượt.
Nơi này thật sự đang rất bừa bộn.
Giống như thứ Hoa Xương vừa tới đào đi không phải là tám gốc cây, mà như tới đào mộ ở đây vậy.
Lý Sách hỏi: "Không sao chứ?"
Dư Thanh Yểu thấy Lý Sách nhìn mặt đất xong, lại quay đầu nhìn nàng thì mới phản ứng lại, hắn là đang lo lắng mình có chuyện nên mới ra đây sao.
Lắc đầu, Dư Thanh Yểu không định nói những lời kia của Hoa Xương Công chúa cho Lý Sách biết, chỉ đáp: "... Thiếp không sao."
Lý Sách ừm một tiếng, lại hỏi: "Vậy vừa nãy nàng muốn lấy đất để làm gì?"
Da mặt của Dư Thanh Yểu lập tức hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, giống như vừa thoa hai lớp phấn hồng lên vậy.
"Ta, lúc ta ở Dao thành, vì thấy nhàm chán nên có trồng một ít rau quả ở trong sân, vừa để ngắm cũng vừa để ăn luôn…"
Đất đai ở Dao thành quả thực rất cằn cỗi, sản vật ít ỏi nên cha của Dư Thanh Yểu đã phí hết công sức để vận chuyển mấy xe đất phù hợp cho gieo trồng từ vùng khác về để thay thế cho đất cát ở địa phương, tạo điều kiện cho mọi người trồng ít đồ ăn tươi ngon mọng nước, cố gắng chiều cái bụng nhỏ kén chọn của con gái.
Từ nhỏ Dư Thanh Yểu đã được xem hạ nhân xử lý đất trồng rau trong sân, cảm thấy rất hứng thú nên khi thấy đất đai trong cung màu mỡ như vậy, khó tránh khỏi muốn làm gì đó. Nhưng khi Lý Sách đứng ở bên cạnh nàng, vẻ lạnh lùng như tuyết, khôi ngô thanh nhã ấy lại khiến nàng cảm thấy yêu cầu này của nàng thật sự có phần hơi vô lý.
Nàng hạ mi mắt, bàn tay cầm cổ tịch hơi dùng sức, những đốt xương mảnh khảnh trên mu bàn tay giống như dây đàn bỗng bị kéo căng, nàng vừa căng thẳng và mất tự nhiên, cúi thấp đầu, đôi môi hơi mấp máy mấy lần: "Có..."
Lý Sách chăm chú nhìn mấy sợi tóc tơ trên đỉnh đầu nàng, chúng giống như cây xấu hổ, nhút nhát, chỉ gặp một chút gió thổi cỏ lay cũng khép toàn bộ phiến lá lại.
"Có thể."
Hai chữ này vừa dứt câu, Lý Sách đã nhìn thấy cây xấu hổ kia đột nhiên tỏa hết các phiến lá của mình ra.
Dư Thanh Yểu nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt lấp lánh.
"Thật sự có thể sao?"
Lý Sách không khỏi thất thần chốc lát.
Trong lòng hắn nghĩ thầm.
Một miếng đất này liệu đủ không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT