Tê Đông Thịnh còn muốn nói thêm gì đó thì Văn Tố Hoa vội vàng ngăn cản, mở miệng nói: "Lão Liễu, con trai tôi cũng vừa mới bước ra ngoài xã hội. Ông biết đấy, nó mang theo tội danh này thì làm cái gì cũng khó khăn. Ông cho chúng tôi chút thời gian, đợi cuộc sống ổn định lại rồi chúng ta cùng đi đòi lại sự công bãng, được không?"

"Không được!" Lão Liễu nói chắc như định đóng cột: "Con trai của các người đã ra tù rồi đúng không! Nếu đã ra tù, vậy thì tôi cũng muốn nhìn xem cái tên lúc trước có năng lực cho lời khai giả bây giờ còn can đảm đứng ra nói hết chân tướng hay không!”

Trên hành lang bệnh viện vang lên một loạt tiếng bước. chân đồn dập, chỉ nghe tiếng những bước chân này thôi là đã đoán được có không ít người tới

"Chà! Mấy tên đáng chết cũng đều ở đây à? Vậy thì đúng lúc, tôi cũng đỡ tốn công tốn sức đi tìm từng tên một!”

Chỉ thấy Vương Dung mặc một chiếc áo khoác màu đen, Triệu Thành đi bên cạnh, mười mấy tên tay sai đi theo sau sải bước đi đến bên này.

Sắc mặt ba người Tê Đông Thịnh, Văn Tố Hoa và lão Liễu. thay đối mạnh mẽ.

Tê Đông Thịnh quát lớn một tiếng: "Đây này là bệnh viện! Các người muốn làm gì?"

"Làm gì?" Triệu Thành cười lạnh một tiếng: "Mấy tên đáng chết các người còn muốn lật lại bản án đúng không, hôm nay tôi sẽ cho các người bài học nhớ đời! Ai còn muốn lật bản án thì kẻ đó sẽ bị gãy luôn hai chân giống như đứa con gái bên trong đó!"

Triệu Thành nói xong thì giơ cánh tay lên, hơn mười tên tay sai ở phía sau hoàn toàn không thèm đế ý đây là bệnh viện, tên nào tên nấy xẳn tay áo lên, lao lên phòng bệnh phía trước.

Hai người Vương Dung và Triệu Thành đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nhìn cảnh tượng này.

Triệu Thành cười lạnh: "Tên chó hoang Tê Thiên kia được. Cố Văn nâng đỡ thì sao nào? Chúng ta sẽ đánh đến khi nào nhà họ Liễu sợ, cho dù nhà họ Tê muốn lật lại bản án thì cũng không làm được! Huống chỉ hôm nay Thẩm Bằng Bân đã trở lại, với thủ đoạn của Thẩm Băng Bân, lật đổ được Thấm Thu Thủy cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Một khi Thấm Thu Thủy rớt đài, Tê Thiên sẽ quay lại vị trí cũ, vẫn là một con chó. hoang!"

Vương Dung ra lệnh: "Đánh! Đánh đến chết! Ai đánh gãy chân sẽ có thưởng!"

Dưới sự khen thưởng của Vương Dung, những tên tay sai càng hưng phấn hơn, những tên đứng ở phía trước đã bắt đầu nhanh chân chạy đến.

Lão Liễu vội vàng tránh vị trí cửa phòng bệnh để hai người Tê Đông Thịnh trốn vào phòng bệnh, sau đó khóa chặt cửa phòng bệnh lại

Nhưng cho dù có khóa cửa lại thì cửa phòng bệnh thô sơ này có thể chịu đựng được bao lâu?

Thấy cửa phòng bệnh này bị đám tay sai kia vừa đạp vừa xô ở bên ngoài, cánh cửa lung lay sắp đố, người con gái ngồi trên xe lăn đang đọc sách pháp luật trong phòng bệnh cũng không ngẩng đầu lên, hiển nhiên đã rất quen thuộc với những sự việc như thế này.

Từ khi cả nhà họ muốn lật lại vụ án, lúc nào cũng sẽ bị những người này quấy rầy.

Cửa phòng bệnh thô sơ bị lay động càng ngày càng mạnh, chiếc chốt cài cửa đã sắp bị đào thải rung lắc muốn rớt ra tới nơi.

Một khi cánh cửa bị đạp đố thì đám tay sai hung dỡ, ác ôn ở bên ngoài cũng sế không nương tay với bọn họ!

Tê Thiên vừa đến bệnh viện đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trên hành lang.

Một bà lão chống gây, thở dài: "Ôi, đám người giàu có này. đúng là không coi mạng người khác ra gi, chân con bé kia đã bị đụng gãy rồi, thật đáng thương, những người này cứ hai, ba ngày lại đến gây chuyện, nói đánh là đánh!"

Tê Thiên nghe thấy thế, tức khắc có một loại dự cảm. không lành, không kịp chờ thang máy, trực tiếp vọt lên cầu thang.

Vừa lên lầu Tê Thiên đã nhìn thấy trong hành lang khu nội trú vốn chật hẹp đã chật ních người, Vương Dung và Triệu Thành nhàn nhã tựa ở bên cạnh cửa số.

Cửa phòng bệnh cách đó không xa đã bị đập nát bét, hai gã vệ sĩ mặc áo đen liều mạng chản cửa, không cho những tên tay sai kia đi vào.

Đội bảo vệ của bệnh viện cũng vừa đến, bắt đầu giải tán những tên tay sai này.

Hai người Vương Dung và Triệu Thành như thể người không có liên quan gì mà đứng ở đó, để cho những tên tay sai kia bị giải tán. Hai người bọn họ coi như không thấy gì, dù sao thì chỉ cần tốn chút tiền là có thể tìm được những tên tay sai này, mà gây rối kiếu này cũng chỉ bị bảt bốn mươi tám tiếng mà thôi, không liên quan gì đến hai người bọn họ.

Nhìn những tên tay sai đều đã bị giải tán, Vương Dung nói vọng vào bên trong phòng bệnh: "Hôm nay coi như mấy tên đáng chết các người tốt số! Cũng không biết ngày mai các người còn có thế gặp may mần như vậy nữa hay không, dám chơi với chúng tôi! Tôi có mười nghìn cách chơi cho các người chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play