Hạ Thanh Nguyệt nhìn thời gian rồi nói.

“Mấy món đó có giống cho người ăn không? Ở nhà ăn cơm chỉ vì sinh tôn thôi, bây giờ em đi ăn đồ ngon đây”

Hạ Tiểu My trả lời rất thẳng thắn.

“Em xem mấy giờ rồi, bây giờ đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mười một, mười hai giờ, em là con gái, mười hai giờ còn ở bên ngoài, có an toàn không hả?”

Hạ Thanh Nguyệt liếc nhìn Hạ Tiểu My, có ý cản lại.

“Có gì mà không an toàn, em bắt taxi đi, bắt taxi về, ăn xong về liền, chẳng sao cả.”

Hạ Tiểu My hơi không kiên nhẫn.

“Em đi ăn với ai? Nếu đi với mấy người không đứng đắn thì chị sẽ nói với mẹ.”

Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Như thế nào gọi là người không đứng đắn, là bạn em, dù sao chị có thể yên tâm, rất an toàn.”

Hạ Tiểu My trả lời.

“Bạn bè kiểu gì?”

Hạ Thanh Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Là chồng cũ của chị, như vậy đã đủ chưa? Diệp Thiên Bách có thể ăn thịt em sao? Đồ ăn ở nhà khó ăn chết đi được, em sắp chết đói rồi.”

Sắc mặt Hạ Tiểu My rất khó coi, cô vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài, thậm chí không cho Hạ Thanh Nguyệt cơ hội ngăn cản nào.

Hạ Thanh Nguyệt nhất thời không nói nên lời, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Diệp Thiên Bách.

Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối. “Alo”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Diệp Thiên Bách truyền đến.

“Diệp Thiên Bách, Tiểu My ra ngoài rồi.”

Hạ Thanh Nguyệt mở miệng nói.

“À, là cô ấy rủ tôi đi ăn khuya”

Diệp Thiên Bách nói thẳng.

“Diệp Thiên Bách, nếu có chuyện gì xảy ra với em gái tôi, tôi sẽ hỏi tội anh. Tôi khuyên anh tốt nhất là anh nên tránh xa những người trong gia đình chúng tôi ra.”

Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt khá nghiêm khắc.

“Tôi nói rồi, là Tiểu My hẹn tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy đói và thức ăn nhà mấy người rất khó ăn”

Diệp Thiên Bách bất đắc dĩ cười khổ, nói xong câu đó thì trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy đầu dây bên kia cúp máy, Hạ Thanh Nguyệt hơi sửng sốt.

“Cái tên Diệp Thiên Bách này dám cúp điện thoại trước?”

Trong lúc nhất thời, Hạ Thanh Nguyệt tức giận, nhưng chỉ một lúc sau, cô lại ỉu xìu.

Diệp Thiên Bách đã không còn là chồng của cô nữa, tại sao anh không thể cúp điện thoại? Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ

Thanh Nguyệt cảm thấy mất mát.

Một lúc sau, cô cũng không còn tâm trạng tiếp tục xem TV.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu My đâu, mẹ vừa nghe hai đứa nói chuyện.”

Mã Quế Phương ởđi ra, trên mặt đang đắp mặt nạ, ngồi xuống.

“Nó đi ra ngoài ăn khuya với bạn.” Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt rất lạnh lùng.

“Ăn khuya với bạn? Đã nửa đêm rồi, ăn khuya gì chứ? Bạn bè nào, là nam hay nữ?”

Mã Quế Phương nghe vậy, cảm thấy rất buồn bực. “Bạn bình thường, đàn ông!” Hạ Thanh Nguyệt trả lời.

“Nửa đêm lại đi ăn khuya với đàn ông, mà còn là bạn bình thường, nói vậy con có tin không?”

Mã Quế Phương lập tức lo lăng.

“Con tin, vì người đàn ông đó là chồng cũ của con, con đã gọi điện xác nhận rồi.”

“Con đi nghỉ ngơi đây, ngày mai con sẽ đến Đại học Quốc gia Giang Thành, con có một lớp học rất quan trọng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho luận văn thạc sĩ của con”

Hạ Thanh Nguyệt đứng dậy thờ ơ nói.

“Trước kia con đã có bằng thạc sĩ rồi đúng không? Bây giờ lại thi thêm một cái khác, thi nhiều như vậy làm gì?”

Mã Quế Phương có chút không hiểu.

“Mẹ, nhà chúng ta làm cái gì, chúng ta làm nguyên liệu làm thuốc, bán thành phẩm thuốc Đông y, mẹ nói nếu không hiểu biết thì sao có thể được?”

“Vả lại, vốn dĩ con rất có hứng thú với y học, nhưng lúc trước mọi người nói học ngành y không thể cứu nhà họ Hạ, cứ nhất định bắt ép con học ngành quản lý.”

Nói đến đây, Hạ Thanh Nguyệt có chút kích động, dứt lời liền trở về phòng.

“Được rồi, được rồi, cứ học đi, tức giận như vậy làm gì hả?” Mã Quế Phương vội vàng nói.

Bà không biết tại sao kể từ khi Diệp Thiên Bách rời đi, bầu không khí của ngôi nhà này đã trở nên kỳ lạ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play