Diệp Thiên Bách mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.

“Tất nhiên, tất nhiên, tôi đã xem, nhưng tôi quan tâm nhiều hơn đến cách giải của riêng cậu đó. Nếu có thể, cậu có thể viết nó ngay bây giờ không?”

Lưu Quốc Đông có chút hưng phấn.

“Này, Quốc Đông, không phải cậu định tiếp đón một người quan trọng sao? Bây giờ đã là mười hai giờ.”

Chung Vân Hải nhìn thời gian.

Ông rất bất ngờ với biểu hiện của Diệp Thiên Bách, nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Vốn dĩ ông còn tưởng răng Diệp Thiên Bách cũng giống như sư phụ của mình, có kỹ năng y thuật và võ học cao siêu, nhưng ông không ngờ rằng Diệp Thiên Bách lại là một thiên tài như này.

“Người nào quan trọng cơ chứ?

So với trình độ học thuật cậu Diệp, người đó hoàn toàn không thể so sánh được. Trước mặt cậu Diệp, người đó chỉ như một đứa trẻ mà thôi.”

Lưu Quốc Đông phất tay, nói liên tục.

Chung Linh Hi nhìn Diệp Thiên Bách, ánh mắt chớp động, thậm chí có chút si mê, tựa như người đàn ông trước mặt sẽ phát sáng.

“Nếu đã như thế, để tôi viết phương pháp chứng minh của riêng mình! Trong quá trình chứng minh phương trình này, dường như tôi nhớ được rất nhiều thứ.”

Diệp Thiên Bách lại cầm bút lên, lấy một tờ giấy trắng, bắt đầu viết.

“Được rồi, cậu chờ chút, tôi đi sắp xếp vài chuyện. Tôi sẽ để những người khác tiếp đón vị tiến sĩ du học trở về kia.”

Lưu Quốc Đông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “Vâng, hiệu trưởng Lưu, xin mời!”

Diệp Thiên Bách không ngẩng đầu lên.

Lưu Quốc Đông khách sáo vài câu, sau đó rời đi.

“Anh Thiên Bách, có vẻ như luận văn hàng đầu mà em đã thấy trong cơ sở dữ liệu quốc tế kia là không phải trùng tên rồi. Anh am hiểu y thuật, lại còn có kiến thức chứng minh một cách lợi hại như vậy.” Chung Linh Hi có chút xúc động.

“Sư phụ của Tiểu Diệp cũng có y thuật rất giỏi, tôi còn tưởng rằng cậu giỏi ở khía cạnh y học. Tuy nhiên, vì mất trí nhớ, tôi vẫn rất lo lắng răng cậu sẽ không thể kiếm được việc làm ở

đây. “Bây giờ có vẻ như tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”

Chung Vân Hải cũng là có chút cảm khái, xem ra ánh mắt của ông không sai, nếu cháu gái ông có thể cưới được một người đàn ông xuất sắc như vậy thì thật sự quá hoàn mỹ.

Điều quan trọng nhất là ông còn biết được từ miệng Lưu Quốc Đông rằng Diệp Thiên Bách có liên quan đến quân đội.

“Ông Chung và Tiểu Hi có thể đi ăn cơm trước, không cần chờ tôi đâu.” Giọng điệu Diệp Thiên Bách thờ ơ.

“Không, không, không, chúng tôi sẽ đợi cậu, chúng tôi không đói lắm, chúng ta cùng nhau ăn, cậu cứ chậm rãi, chúng tôi không vội.”

Trên mặt Chung Vân Hải nở nụ cười, hôm nay Diệp Thiên Bách làm ông nở mày nở mặt.

Lúc đầu ông nghĩ đến hôm nay mình đi cầu người ta, nhưng hiện tại xem ra là người khác cầu ông.

“Vậy thì tôi sẽ cố gắng hoàn thành càng sớm càng tốt.” Diệp Thiên Bách tiếp tục viết.

Khoảng hai mươi phút sau, Lưu Quốc Đông quay lại.

Thấy Diệp Thiên Bách đang viết một cách nghiêm túc, ông lặng lẽ bước vào.

Thời gian trôi qua từng phút, khoảng mấy chục phút trôi qua, Diệp Thiên Bách đặt bút xuống.

“Mất 58 phút 23 giây, chưa đầy một tiếng.”

Vừa nói, Diệp Thiên Bách vừa đưa đáp án cho Lưu Quốc Đông.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Lưu Quốc Đông có chút hoài nghi.

“Vâng, hiệu trưởng Lưu, ông xem đi! Nếu ông không hiểu, ông có thể hỏi tôi.”

Diệp Thiên Bách gật đầu, cực kỳ chắc chắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play