Lý Phù Sinh vừa nói dứt lời, thân thể mềm mại của Lâm Diệu Âm liền run lên.

“Anh, anh nói cái gì...”

Giọng nói của Lâm Diệu Âm chợt trở nên không trôi chảy.

Lúc này, Lý Phù Sinh như tổng tài bá đạo nhập vào, anh bước đến trước mặt Lâm Diệu Âm, nâng cằm cô ấy lên, cúi xuống nhìn cô ấy: “Tôi muốn chịu trách nhiệm với cô!”

Vù vù.

Không biết tại sao mà Lâm Diệu Âm có thể cảm nhận rõ ràng rằng hô hấp của mình trở nên gấp gáp.

Cô ấy đang định lên tiếng thì Lý Phù Sinh đột nhiên hạ xuống một nụ hôn.

Lâm Diệu Âm trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Giây phút đó, đầu óc cô trở nên trống rỗng!

Vài giây sau.

“Anh làm gì vậy hả?”

Lâm Diệu Âm hoảng loạn lùi ra phía sau, nhìn Lý Phù Sinh chòng chọc: “Tôi cảnh cáo anh, tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiện đâu!”

Tuy cô trao cơ thể của mình cho Lý Phù Sinh nhưng...

Nếu tối đó không phải do tác dụng của rượu, cộng với việc không cam lòng gả cho Triệu Tử Thắng, cô tuyệt đối sẽ không đánh mất lý trí!

Lý Phù Sinh lặng lẽ nhìn cô, mỉm cười mà không nói gì cả.

Cô tưởng rằng Lý Phù Sinh sinh đang chế giễu mình!

“Anh không tin tôi cũng được, cho rằng tôi giả vờ ngây thơ cũng không sao, tóm lại...”

“Bà đây không hầu hạ nữa, chức vụ tổng giám đốc này ai muốn làm thì làm!”

Sau khi nói xong, Lâm Diệu Âm cảm thấy khá nhẹ nhõm.

Dường như những oán giận tích tụ trong lòng mấy ngày này đã được giải tỏa vậy.

“Nói xong chưa?”, Lý Phù Sinh hơi ngơ ngác.

“Nói xong rồi!”

Lâm Diệu Âm cố tỏ ra bình tĩnh.

Lý Phù Sinh gãi đầu, nói: “Nói thật với cô nhé, mục đích hôm nay tôi đến đây là muốn khôi phục lại hôn ước giữa hai chúng ta.”

Lâm Diệu Âm hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh nói gì?”

“Tôi nói là hôn ước giữa hai chúng ta không thể hủy bỏ!” Lý Phù Sinh lặp lại.

Lâm Diệu Âm cười khẩy, bất mãn nói: “Người muốn hủy bỏ hôn ước là anh, hiện giờ người muốn khôi phục hôn ước cũng là anh, anh coi tôi là thứ gì?”

“Tôi...”

Lý Phù Sinh hơi xấu hổ.

Nhưng là một người đàn ông, sao anh có thể bị một người phụ nữ dọa sợ chứ.

“Lâm Diệu Âm, ông đây muốn chịu trách nhiệm với cô.”

Lý Phù Sinh thề thốt nói: “Cô là người phụ nữ của tôi, còn tôi là người đàn ông duy nhất trong đời này của cô!”

“Anh..” Lâm Diệu Âm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tuy nhiên, trái tim của cô lại đập thình thịch như nai con đang chạy loạn.

Vào khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt mình quá ngang ngược!

Lý Phù Sinh dịu dàng mỉm cười, sau đó ngỏ lời mời: “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm nhé, ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem phim được không?”

Lâm Diệu Âm nhìn anh Lý Phù Sinh chăm chăm: “Anh đang muốn làm gì? Theo đuổi tôi sao?”

“Vậy cô có cho tôi cơ hội không?” Lý Phù Sinh cười hỏi. “Tôi...”

Lâm Diệu Âm trầm ngâm một lát, cười gẵn nói: “Cho thì cho, tôi chỉ sợ anh không theo đuổi được tôi thôi!”

“Hừ, trên đời này không có người phụ nữ nào mà tôi không theo đuổi được cả”

Đương nhiên Lý Phù Sinh sẽ không nói lời này với cô.

Anh chuyển chủ đề, nói: “Gần đây tôi rất rảnh rỗi, công ty các cô có công việc gì thích hợp cho tôi làm không?”

“Anh lại muốn làm gì hả?”, Lâm Diệu Âm nhướn mày hỏi.

“Chẳng phải là tôi muốn được ở gần cô sao?”, miệng Lý Phù Sinh ngọt như bôi mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play