Hoàng Thành, hồ Kinh Tây.

Một ông già khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi bên hồ thả câu.

Nắng sớm xuyên qua kẽ chiếu xuống phủ xuống người ông ấy một tầng ánh sáng hài hòa.

Bên cạnh ông cụ có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi lặng lẽ chờ đợi.

Không phải ai khác, là Vương Chí Viễn, người có thể khiến Vương Chí Viễn cung kính đối xử như vậy, chắc chắn không phải là người bình thường.

Ở Trung Quốc, cho dù là Nanh Sói uy danh hiển hách trong quân đội hay Dao Nhọn khiến kẻ địch ở ngoài biên giới nghe tin đã sợ vỡ mất mật, hoặc là tổ chức thứ sáu hành động trong bóng tối đều thuộc dưới quyền điện Hắc Long.

Ông cụ tên là Ngụy Chấn Quốc, chính là người phụ trách tối cao của điện Hắc Long.

“Chí Viễn à, đến đây gặp tôi vì có chuyện gì lớn đã xảy ra sao?” Ngụy Chấn Quốc từ tốn hỏi.

Vương Chí Viễn cung kính nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì lớn.”

“Ha ha, không phải chuyện gì lớn sao?”

Ngụy Chấn Quốc gật đầu mỉm cười, vạch trần nói: “Tôi đã nghe nói tối qua anh đến Hoàng Thành, hôm nay mới sáng sớm đã đến đây gặp tôi.”

Vương Chí Viễn cười gượng: “Tôi biết ngay không giấu được ông cụ mà.”

Ông ta thoáng khựng lại rồi rủ rỉ nói: “Có một tên đặc biệt tiến vào Trung Quốc, tôi tạm thời không biết nên giải quyết thế nào, vì vậy tôi mới đến đây gặp cụ, mong rằng cụ có thể cho tôi vài lời khuyên.”

Nghe vậy, khuôn mặt Ngụy Chấn Quốc lộ vẻ ngạc nhiên.

Ngụy Chấn Quốc quay đầu lại, tò mò hỏi: “Là ai vậy? Lại có thể khiến anh gặp khó khăn!”

“Người này tên là Lý Phù Sinh.” Vương Chí Viễn trả lời. “Lý Phù Sinh sao?” Ngụy Chấn Quốc lẩm bẩm, khẽ cau mày.

Ông cụ chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy tên của người này!

Vương Chí Viễn bổ sung: “Nói đến tên Trung Quốc của cậu †a, có lẽ cụ không rõ, nhưng nói biệt danh của cậu ta, chắc chắn cụ biết.”

“Ồ? Vậy sao?” Ngụy Chấn Quốc lập tức có hứng thú. Vương Chí Viễn cười gượng: “Quỷ Sa Tăng.”

Nghe vậy, con ngươi Ngụy Chấn Quốc co rụt lại, nhìn chằm chăm vào Vương Chí Viễn, hỏi: “Anh nói gì? Tên Quỷ Sa Tăng đó đến Trung Quốc chúng ta sao?”

Sau khi lớn tuổi, ngoại trừ việc liên quan đến nước mình, nếu không bình thường ông cụ cũng không chú ý đến chuyện của nước ngoài.

Duy chỉ có một người lọt vào mắt thần của ông cụ.

Chính là người có tiếng tăm lừng lẫy khắp thế giới, nhưng lại vô cùng thần bí, đó là đại đế Quỷ Sa Tăng.

Rất hiếm có người biết, thật ra giữa Ngụy Chấn Quốc và đại đế Quỷ Sa Tăng còn có một hồi chuyện xưa.

Những năm trước đây, Ngụy Chấn Quốc ghé thăm một nước nhỏ nào đó ở Châu Phi, vừa hay đụng phải thế lực vũ trang của nước đó phát động đảo chính!

Vào thời khắc quan trọng, đại đế Quỷ Sa Tăng dẫn mười mấy thành viên Huyết Sắc Luyện Ngục xuất hiện, cứu Ngụy Chấn Quốc và đoàn thăm hỏi Trung Quốc khỏi hoàn cảnh nguy hiểm.

Từ đó về sau, Ngụy Chấn Quốc vẫn luôn cố tình theo dõi những tin tức liên quan đến đại đế Quỷ Sa Tăng.

“Thưa cụ, có điều cụ không biết, đại đế Quỷ Sa Tăng lại là người Trung Quốc!”

“Ồ?” Ngụy Chấn Quốc như có suy nghĩ sâu xa trầm ngâm một tiếng: “Chẳng trách.”

Nghe vậy, Vương Chí Viễn khó hiểu hỏi: “Thưa cụ, trách cái gì a?”

“Không có gì, anh nói tiếp đi”

Ngụy Chấn Quốc đáp qua loa.

“Vâng”

Vương Chí Viễn gật đầu tiếp tục: “Đại đế Quỷ Sa Tăng đột nhiên xuất hiện ở nước Trung Quốc chúng ta chắc chăn là có bí mật không muốn người khác biết, tiếc rằng cậu ta có thân phận hợp pháp, tôi lại không thể đuổi cậu ta đi, vì vậy...”

“Ha ha, thằng nhóc thối nhà anhI”

Ngụy Chấn Quốc như cười như không mắng một câu.

Vương Chí Viễn do một tay ông cụ dìu dắt, có thể nói răng chỉ cần Vương Chí Viễn đánh rắm là ông cụ đã biết ông ta đang có ý gì.

Lần này ông ta lo lắng không yên đến gặp ông cụ, nói là muốn hỏi ý kiến của ông cụ, thật ra là đá quả bóng này đến chân ông cụ mà thôi.

Cho dù đến lúc đó Quỷ Sa Tăng làm ra chuyện lớn không thể khống chế, Vương Chí Viễn cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm.

“Hì hì..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play