Từ lúc trở về từ Florence, cứ cách ba ngày dăm bữa là Lục Chiêu lại dẫn Lộc Thời Ngộ ra ngoài đi chơi, dù gì mẫu hậu nhà hắn cũng đã mua xe cho hắn rồi, không phải lo lắng nhiệt độ cao hay trời nắng gắt nữa.
Các loại tụ tập sau khi lên Đại học vô cùng nhiều, đối với người bận rộn hết thi bằng lái xe rồi lại xuất ngoại đi du lịch như Lục Chiêu, vất vả lắm mới có thời gian trống đương nhiên sẽ bị bạn bè dùng đủ loại lý do giục đi tụ tập.
Lục Chiêu vừa mới đồng ý tụ một buổi với bạn bè thì nghe mẹ hắn nói ngày mai ba mẹ Lộc Thời Ngộ không có nhà, bảo hắn gọi Lộc Thời Ngộ đến nhà ở lại một hôm.
Tuy Lộc Thời Ngộ không còn là trẻ con nữa, khi ba mẹ không có nhà hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng Tần Bối Bối cảm thấy dù sao cũng là hàng xóm với nhau, có thể giúp đỡ chút nào hay chút ấy.
Lục Chiêu đương nhiên đồng ý rồi, chỉ là, thời gian hẹn tụ tập của hắn với bạn bè cũng là ngày mai.
Lục Chiêu cảm thấy nếu đón Lộc U U đến nhà mình rồi mình lại đi ra ngoài, vậy thì với tính cách không muốn làm phiền người khác chắc chắc Lộc U U sẽ không đến.
Nhưng bên bạn bè đã hẹn xong thời gian rồi, cứ lỡ hẹn hết lần này đến lần khác cũng không ổn lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui Lục Chiêu quyết định dẫn Lộc Thời Ngộ cùng đi luôn.
Dù sao người hẹn hắn ra ngoài toàn là bạn bè thân quen, Lộc U U cũng đã gặp bọn họ rồi.
Nếu Lộc U U cảm thấy không thoải mái hoặc không thích, hắn sẽ mượn cớ chạy sớm.
Dưới sự khuyên nhủ hết sức của Lục Chiêu, cuối cùng Lộc Thời Ngộ cũng đồng ý đi tham gia buổi tụ họp cùng hắn.
Lục Chiêu vốn tưởng cùng lắm chỉ có dăm ba đứa bạn thân cùng ăn rồi trò chuyện với nhau một chút, kết quả sau khi đến phòng riêng hắn mới phát hiện có rất nhiều người trong đó.
Lộc Thời Ngộ hiển nhiên cũng không nghĩ tới “vài người bạn thân” của Lục Chiêu lại biến thành hai mươi mấy người như thế này.
Những người khác cũng rất bất ngờ, tuy họ đã sớm biết Lục Chiêu cuồng em trai nhưng không nghĩ tới lại cuồng đến mức độ này.
Ngay cả tụ tập bạn bè cũng muốn dẫn em trai đến tham gia cùng.
Cả đám nhao nhao nhìn hai người đang đứng ở cửa, không biết Lục Chiêu nói gì với em trai hắn mà chỉ thấy em trai hắn lắc đầu một cái, bấy giờ hắn mới đi vào phòng cùng em trai.
Một nam sinh tinh ý lập tức bảo phục vụ lấy thêm ghế đặt cạnh ghế của Lục Chiêu, rồi lại tự giác dàn chỗ để hai người ngồi không bị quá chật chội.
Sau khi ngồi vào chỗ Lục Chiêu trợn mắt nhìn thằng bạn ngồi bên trái đang chột dạ, như đang hỏi: Tình huống gì đây!
Thằng bạn bị lườm cho tê hết cả đầu, chỉ đành kiếm cái lý do đẩy trách nhiệm lại cho Lục Chiêu, “Còn không phải tại mày kiêu quá à? Mời bao lần mà chẳng chịu đi.”
Lục Chiêu giải thích: “Đó là vì tao bận việc.”
Thằng bạn lười so đo với hắn, “Rồi rồi rồi, mày bận mày bận nhất.”
Người trên bàn chủ yếu đều trò chuyện về vấn đề ghi danh vào trường Đại học nào, nghỉ hè đi chơi ở đâu và người mình thích các kiểu, Lộc Thời Ngộ không xen vào được nên yên lặng ngồi nghe, có điều Lục Chiêu ở bên hỗ trợ giải thích, ngược lại cũng không thấy quá nhàm chán.
Cơm nước xong, mọi người lại đề nghị đi hát.
Mãi Lục Chiêu mới đến một lần, mọi người đương nhiên không để cho hắn đi, nhưng bọn họ đều biết có hỏi Lục Chiêu cũng vô dụng, còn phải hỏi em trai hắn nữa.
Lục Chiêu kéo nam sinh đang sáp lại gần Lộc Thời Ngộ, “Đừng có bắt nạt em trai tao, đã nói rồi, hát hai bài rồi bọn tao đi.”
Tuy Lục Chiêu không có tế bào nghệ thuật, nhưng hát lại rất hay.
Lúc Lục Chiêu hát, một nữ sinh ngồi bên cạnh Lộc Thời Ngộ lén hỏi cậu: “Em trai à, anh trai em thích kiểu con gái thế nào?”
Lộc Thời Ngộ nhìn Lục Chiêu cách đó không xa, nghĩ đến một ngày nào đó Lục Chiêu sẽ nắm tay một cô gái, hôn người ta, nơi mềm nhất trong tim như bị ai đó giằng kéo liên tục vậy, vừa nhức vừa đau.
Nữ sinh bên cạnh cho rằng xung quanh quá ồn, Lộc Thời Ngộ không nghe thấy gì nên hỏi lại, “Em trai này, em muốn có chị dâu như thế nào?” Nghe nói Lục Chiêu cuồng em trai, nếu như được em trai hắn giúp đỡ thì việc theo đuổi người ta sẽ hiệu quả hơn.
Lộc Thời Ngộ hoảng hốt phát hiện, cậu cũng không muốn bất cứ ai trở thành “chị dâu” của mình.
Lộc Thời Ngộ dời tầm mắt, giọng hờ hững: “Anh ấy chưa nói với em bao giờ, em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm chị dâu cho mình.”
Dừng một chút rồi bổ sung: “Em không phải em ruột của Lục Chiêu, bọn em không quan hệ máu mủ gì cả.”
Đáng tiếc nữ sinh kia nghe đến “Anh ấy chưa nói với em bao giờ”, đoạn còn lại không nghiêm túc nghe Lộc Thời Ngộ nói nữa.
Bài hát đúng lúc kết thúc tại đây, nữ sinh bên cạnh cầm mic lên nhìn về phía Lục Chiêu, “Lục Chiêu, tớ có thể mời cậu cùng hát bài “Lúm đồng tiền nhỏ” không?”
Những người khác trong phòng reo hò theo, nhưng Lục Chiêu đã đưa mic cho người khác, “Xin lỗi, tôi không biết hát bài này.”
Nói xong nhìn về phía Lộc Thời Ngộ, “U U, đi thôi.”
Ra khỏi KTV, trên đường đi Lộc Thời Ngộ không nói gì, trong đầu cậu là vấn đề vừa bị hỏi kia.
Lục Chiêu, anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào?
Phải là con gái sao?
Lộc Thời Ngộ không khỏi nhớ lại câu chuyện đùa trước kia mẹ từng nói với cậu: “Lúc mẹ mang thai con bác Tần của con còn dẫn anh Tinh Tinh đến nhà chúng ta để đính hôn từ bé, nếu U U là con gái thì chính là thanh mai trúc mã với Tinh Tinh rồi đấy! Nói không chừng còn thật sự có thể trở thành một đoạn giai thoại đâu.”
Nếu như là con gái.
Thanh mai trúc mã.
Những thứ này giống như từng tảng đá nặng nề, đè Lộc Thời Ngộ đến không thở nổi.
Phải là con gái mới được sao?
Nhất định phải là con gái thì mới có thể ở bên cạnh anh Tinh Tinh được sao?
Nhưng cậu không phải con gái, muốn ở bên cạnh anh Tinh Tinh thì phải làm thế nào?
Anh Tinh Tinh sẽ ghét sao?
Sẽ cảm thấy cái suy nghĩ này là ngược với đạo lý và trái với lẽ thường sao?
Lộc Thời Ngộ luôn thông minh tỉnh táo phát hiện ra mình không có cách nào bình tĩnh để suy nghĩ về vấn đề này được.
Cậu hoang mang không biết phải làm sao nữa.
Thậm chí còn cảm thấy tất cả những vấn đề mà cậu gặp phải từ nhỏ đến lớn còn không khó giải quyết như vấn đề này.
Mãi cho đến khi ngồi vào xe, lúc Lục Chiêu kéo dây đai an toàn cài cho Lộc Thời Ngộ thì cậu bỗng chậm rãi mở miệng: “Anh Tinh Tinh, anh muốn tìm cho em chị dâu như thế nào?”
Lục Chiêu cười, “Nên là mới rồi vẫn cứ xoắn xuýt chuyện này hả?” Chẳng trách cái mặt nhỏ như sắp sụp đổ đến nơi ấy.
“Vâng.” Lộc Thời Ngộ mất tự nhiên dời mắt đi, giọng thì thầm: “Anh đã tốt nghiệp Cấp 3, đã có thể hẹn hò được rồi.”
Lục Chiêu thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hắn suy đoán nói: “U U không muốn anh hẹn hò sao?”
“Đúng! Em không muốn anh tìm chị dâu cho em.” Ngay cả lý do là gì Lộc Thời Ngộ cũng không muốn tìm hiểu nữa, cậu rất hiếm khi vô lý như thế này, thẳng thắn không kiêng dè gì mà nói ra suy nghĩ của bản thân: “Dù sao thì chính là không muốn.”
“Được, không tìm, sẽ không tìm chị dâu cho em.” Lục Chiêu cảm thấy có thể đoán được sao Lộc U U lại cẩn thận như vậy, trước đó hai người đã nói sẽ không yêu sớm, giờ hắn đã có thể tìm người yêu rồi, nhưng Lộc U U nhà hắn còn chưa trưởng thành, trong lòng khẳng định cảm thấy mất thăng bằng.
Lục Chiêu vỗ ngực, rất là trượng nghĩa mà nói: “Yên tâm đi U U, anh Tinh Tinh chắc chắn sẽ không hẹn hò với ai trước em đâu.” Như vậy Lộc U U có thể yên tâm rồi!
Không ngờ Lộc U U lại háo thắng như vậy, đến chuyện yêu đương cũng muốn tranh trước sau với hắn.
Cơ mà không sao, ai bảo Lộc U U là em trai hắn chứ! Hắn nhường Lộc U U là được.
Lộc Thời Ngộ há miệng, muốn nói ý của mình không phải như thế nhưng lại không thể nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng ra được.
Cậu giận dỗi kéo đai an toàn trong tay Lục Chiêu rồi tự mình cài, “Anh nói rồi đó, không được lừa em, cũng không được đổi ý.”
Lục Chiêu không ngờ Lộc Thời Ngộ lại cố chấp vấn đề yêu đương này đến thế, nhưng dù sao hắn cũng chẳng vội, vì thế đồng ý đến là sảng khoái, “Được, không lừa em, cũng sẽ không đổi ý.”
Bấy giờ Lộc Thời Ngộ mới hài lòng, đổi sang đề tài khác, “Anh Tinh Tinh em muốn ăn McDonald, vừa rồi ăn chưa no.”
Lục Chiêu cố ý nói một cách hung dữ: “Ai bảo mới nãy không chịu ăn tử tế, đói chứ gì!”
Tuy nói vậy nhưng Lục Chiêu vẫn chuyển hướng đưa Lộc Thời Ngộ đến McDonald, còn gọi rất nhiều món bình thường Lộc Thời Ngộ thích ăn.
Lộc Thời Ngộ kéo áo Lục Chiêu, nhắc nhỏ: “Anh Tinh Tinh anh gọi nhiều quá rồi, em không ăn hết được.”
Lục Chiêu nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lộc Thời Ngộ: “Không sao cả, vừa rồi anh cũng chưa ăn no.”
Lộc Thời Ngộ lập tức được voi đòi tiên: “Thế em muốn thêm một cốc McFlurry Oreo nữa!”
Lục Chiêu dắt Lộc Thời Ngộ qua khu vực dùng bữa, “Ăn chỗ kia đã, khi nào xong thì mua đóng gói cho em mang đi ăn lúc xem phim.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT