Sở Phong cười khẽ, quả nhiên phản ứng của cô đúng y như hẳn dự đoán.

Cô là người có năng lực kinh doanh tốt nhưng đã bị quyền lực che kín hai mắt, nói lý với cô ta không khác gì đàn gây tai trâu.

Về phần những người khác, kể từ khi hẳn bắt đầu ở rể cho nhà họ Lạc, bọn họ đã không coi hắn ra gì.

Cách tốt nhất để đáp trả sự nghỉ ngờ chính là giành quyền nói ra sự thật.

Tóm lại là, hẳn tin tưởng Vân Thủy Dao. Dựa trên quan hệ của hẳn và cô, cùng với địa vị hiện tại của cô, không thể nào lấy đồ giả đến lừa mình được.

Hơn nữa, cô cũng không biết chuyện hẳn sẽ dùng nó để tham dự tiệc sinh nhật.

“Thực phẩm chức năng của tôi là đồ thật.”

Sở Phong đứng dậy, đấy Lạc Thi Thi sang một bên, nhìn chung quanh một lượt rồi lớn tiếng nói này là đồ của một người bạn đưa cho tôi”

“Tôi trẻ khỏe nên không cần dùng những thứ này, mà ông nội đã yếu lại còn mắc bệnh nên tôi mới tặng cho ông ấy dùng”

"Không giống như Diệp Kim Long chỉ biết mang đồ giả đến tặng cho có lệ. Muốn nói là ghê tởm thì không ai ghê tởm hơn anh ta được đâu."

Nhìn thấy hẳn vẫn cố chấp cãi lại, trong lòng mọi người lại càng khinh thường hẳn hơn.

Hắn chẳng qua chỉ là một tên vô dụng ngoại trừ nấu nướng giặt giũ rồi bám váy đàn bà ra thì không biết làm gì cả.

Còn Diệp Kim Long lại là đại thiếu gia của nhà họ Diệp, bình thường đối xử với cũng Lạc Thi Thi rất tốt. Vào những ngày quan trọng thế này, làm sao anh ta có thể mang đồ giả để lừa mọi người được chứ:

Cũng vì vậy mà hầu hết tất cả mọi người đều tin Diệp Kim Long nói là sự thật, còn Sở Phong chỉ nói nhảm mà thôi

Thấy mọi người ồn ào, Sở Phong bất ngờ nói: "Cãi qua cãi lại cũng vô ích, không phải đi tìm người đến phân biệt cái nào thật cái nào giả là được rồi sao?"

Lời này vừa nói ra lập tức khai sáng cho mọi người.

Đúng nha.

Mặc dù bọn họ không tin tên vô dụng này nhưng câu này hẳn nói đúng thật.

Chắc chẩn là hẳn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nên mới yêu cầu người ta đến vạch trần mình như vậy.

Có điều, bọn họ biết tìm ai giờ đây?

"Để tôi!"

Đúng lúc mọi người đang phân vân không biết chọn ai thì bất ngờ có một người đàn ông với mái tóc Địa Trung Hải* chạy thẳng vào, vỗ ngực nói: “Tôi từng làm quản lý cấp cao của một công ty thực phẩm chức năng,

Đã từng tham gia thảo luận với tổng thanh tra của Tập đoàn Tina về món thực phẩm chức năng phiên bản giới hạn này cho nên tôi cũng có được một số tâm đắc về bao bì lẫn mùi vị của nó, chỉ cần cản thử một miếng, chắc chắn tôi sẽ phân biệt được cái nào là thực phẩm chức năng thật!" (*là đầu hói:))

Nghe vậy tất cả mọi người đều đồng loạt quay. đầu lại, bao gồm cả Sở Phong.

Hắn biết người này, anh ta tên là Lạc Tân Hoa, cũng là một nhánh rất nhỏ của nhà họ Lạc, cùng loại với con riêng.

Trước giờ anh ta cũng không nhận nhiều tài nguyên từ nhà họ Lạc, mà chỉ dựa vào năng lực của bản thân từng bước leo lên vị trí như ngày nay.

Sau khi từ chức ở một công ty thực phẩm chức năng, anh ta đã đứng ra thành lập công ty riêng cho. mình, mặc dù hiện tại quy mô công ty vẫn còn nhỏ nhưng tốc độ phát triển rất ổn định, thận trọng từng bước một, tính đến bây giờ có thể nói là công ty mới nối bật nhất trong ngành công nghiệp sản xuất.

Người này tuổi chưa đến bốn mươi, tính tình nhân hậu, trong số ít người nhà họ Lạc không chế giễu hẳn.

Là người có thế tin được.

Hơn nữa hình tượng trung thực thẳng thần của anh ta cũng được mọi người yêu thích.

"Tôi nghĩ hay là bỏ đi”

Đúng lúc này lão gia tử đột nhiên lên tiếng: “Chỉ là thực phẩm chức năng thôi mà. Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là mọi người đã có mặt đông đủ ở đây, tôi nhận lấy tấm lòng là được rồi, không cần phải làm mấy chuyện gây xích mích như vậy đâu."

"Sở Phong là cháu rể của tôi, Tiểu Diệp lại là đại thiếu gia nhà họ Diệp, đừng làm ầm ĩ hơn thua."

Ngoài mặt ông tỏ vẻ không quan tâm lắm nhưng thật ra ẩn ý trong lời nói của ông đang ngầm bảo vệ Sở. Phong.

Tuy ông tin tưởng năng lực của Sở Phong, nhưng loại thuốc bổ này thật sự rất đắt, hơn nữa còn khó có được.

Cho nên cán cân trong lòng ông vẫn có phần nghiêng về phía Diệp Kim Long.

Nếu thật sự để Lạc Tân Hoa lên phân biệt, lỡ Sở Phong thua thì sao?

"Không sao đâu ông nội, cháu nghĩ tiệc mừng thọ ăn này không những căn có tấm lòng mà còn căn phải có thành ý“

Đương nhiên Sở Phong hiểu ý của ông nội, nhưng. hắn cũng có lòng tin với Vân Thủy Dao cho nên hẳn đã trịnh trọng nói: “Nếu ngay cả lễ vật mang đến cũng là đồ giả thì chắc chắn người này có ý đồ xấu. Giữ anh ta ở bên cạnh chẳng khác gì giữ một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng xảy ra tai họa!"

“Mày rất giỏi vừa ăn cướp vừa la làng đó."

Diệp Kim Long khẽ cười một tiếng sau đó đứng lên chống hai tay ngang hông, vẻ mặt bình tính, thản nhiên nói: "Vậy hãy để chú Lạc đến nếm thử xem phần nào là thật, phần nào là giả đi. Tao cũng muốn nhân cơ hội này cho mọi người biết được bộ mặt thật của tên phế vật như mày"

"Sau này có việc gì cũng biết điều mà cút đi càng xa càng tốt, đừng đến gây thêm phiền toái cho nhà họ Lạc nữa!”

Cả hai đều kiên trì muốn phân biệt thật giả.

Những người xung quanh cũng tò mò kết quả cuối cùng sẽ thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play