Lạc Thi Thi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lãnh. đạm nói: "Ông tôi vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn
"Cho nên, lúc nữa anh vào trong cũng đừng nói chuyện này cho ông biết”
"Hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông, hơn nữa anh cũng biết, sức khỏe của ông không tốt, tôi không muốn làm ông đau lòng.."
“Trên thế gian không có bức tường nào là kín gió cả đâu."
Sở Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: "Việc này sớm hay muộn sẽ xảy ra, giấu ông ấy cũng vô ích."
Hôm nay tôi đến chúc thọ ông này, cũng là muốn nói cho ông ấy biết, Sở Phong tôi từ nay về sau sẽ
không còn bất cứ quan hệ gì với Lạc gia cô nữa."
"Về phần bệnh tình của ông, tôi sẽ khám cho ông xem thế nào, có tôi ở đây, ông sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghe vậy, sắc mặt của Lạc Thi Thi tối sầm lại.
Nhìn hẳn với vẻ mặt nghiêm túc, tại sao hẳn không nghe lời khuyên thiện chí của cô cơ chứ?
Nếu thật sự nhớ đến ân tình của ông nội, thì sẽ không để ông ấy biết chuyện này đâu.
Hơn nữa, còn dám tự xưng có y thuật, có thể trị hết bệnh cho ông, đúng là vớ vẩn thật.
Cô không ngờ rằng sau khi ly hôn chỉ vài ngày, toàn bộ con người hắn đã thay đổi, ba năm chung sống vừa qua, cô có cảm giác như chẳng hề quen biết hẳn.
"sở Phong, anh nghe lời khuyên của tôi đi được. không, đừng cố chấp như vậy nữa có được không?"
“Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, tôi...."
"Đừng nhắc tới tình cảm vợ chồng gì đó với tôi nữa!"
Sở Phong ngất lời, nghiêm túc nói: "Tôi vẫn nói câu đó, tôi còn chưa chạm vào tay cô, tình cảm cái gì chứ?
"Hôm nay tôi đến đây chỉ vì ông thôi, nếu không, dù có tám kiệu đến rước tôi cũng không đến!"
"Còn có chuyện gì nữa không? Không có gì nữa thì tôi đi chúc thọ ông đây..."
"Anh chờ đã!"
Lạc Thi Thi kéo hẳn theo bản năng, hít một hơi thật sâu, nói: "Anh chỉ biết mạnh miệng mà thôi”
Dù sao ông tốt với anh thế nào anh cũng hiểu rõ mà, nếu muốn khiến ông ấy đau lòng, thì cứ tủy ý anh."
“Nhưng đêm nay có Diệp thiếu gia tới đây, ân oán giữa anh và anh ấy rất nhiều, nhưng hôm nay là ngày vui, tôi hy vọng anh...."
"Làm sao, sợ tôi tìm nhân tình của cô gây rối à?"
Sở Phong cười lạnh một tiếng, không cho là đúng nói: "Trừ phi họ đắc tội tôi, tôi sẽ không đắc tội ai”
“Chỉ cần anh ta không chọc tôi, tôi không có hứng thú đấu đá với anh ta đâu."
“Nhưng nếu anh ta cứ nhất quyết làm loạn, thì không trách tôi được..."
"Anh!"
Nghe vậy, La Thi Thi tức giận không thôi: "Sở Phong, sao anh lại trở thành thế này rồi?”
"Không những liều lĩnh bốc đồng mà còn ăn nói hèn hạ như vậy, nhân tình cái gì chứ, tôi và Diệp thiếu gia trong sạch, chúng tôi chính là......"
"Ngay cả phòng tân hôn cũng xem rồi, còn nói trong sạch với tôi, mất mặt thật đấy"
"Được rồi, tôi không nói nhảm với anh nữa, tôi phải vào chúc thọ ông đây."
Sở Phong cũng lười nói nhằm với cô. Cảm giác như nói chuyện với cô thêm vài lời nữa sẽ làm giảm chỉ số IQ của hẳn vậy.
Xoay người rời đi, dù Lạc Thi Thi có la lên thế nào. thì hắn cũng không quay đầu lại!
"Đáng ghét!"
"Tên khốn kiếp!”
"sở Phong, anh là tên khốn kiếp!!"
Lạc Thi Thi dù có lạnh nhạt đến đâu, khi nhìn thấy thái độ đầu mỡ không ăn của Sở Phong, cũng không chịu được mà tức giận!
Kể từ khi rời khỏi biệt viện Thanh Long, cô luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Quả nhiên, hân cũng đến tặng quà mừng thọ cho ông cô, nghĩ đến mâu thuẫn giữa hắn và Diệp Kim Long, cô liền cảm thấy bất an.
Nhưng bây giờ sự việc đã đến nước này, cô không còn cách nào khác ngoài việc tùy cơ ứng biến từng bước một!
Đi và đại sảnh.
Vô cùng đông đúc, đâu đâu cũng là người.
Mấy chiếc bàn ở trung tâm kia là dành cho Lạc. gia.
"Tuy Lạc gia chỉ là gia tộc hạng ba, địa vị xã hội cũng cực kỳ bình thường.
Tuy nhiên, với sự phát triển trong những năm gần đây, nhất là với sự ủng hộ của Diệp gia, ông chủ nhà hàng vẫn đối xử long trọng với Lạc gia
Chỗ ngồi dành riêng, bao gồm cả các món ăn được phục vụ, là nét độc đáo của Thanh Phong Lâu.
Hiện tại, tất cả người nhà Lạc gia đều có mặt, gần như ba cô tám dì đều có mặt, nhưng đều vây quanh Kim Long, ra vẻ khúm mún lấy lòng.
"Không hổ là Diệp thiếu gia, gọi điện một cái, ngay cả ông chủ Thanh Phong Lâu cũng tự mình đến tiếp đón"
“Không chỉ vậy, riêng những bàn ở sảnh này, chúng tôi thường phải xếp hàng chờ mấy tháng trời, kết quả nói cho chúng ta liền cho chúng ta."
“Hơn nữa, món ăn lần này phục vụ đều là món ăn đặc trưng của Thanh Phong Lâu, nói là cho chúng ta ăn miễn phí
"Lần này, xem ra chúng ta được hưởng lợi từ Diệp thiếu gia rồi, về sau khi anh ta kết hôn với Thi Thí, chúng ta đi theo nhất định sẽ chiếm được không ít của hời rồi”
"Ha ha, một người làm quan cả họ được nhờ, so với Diệp thiếu gia, tên vô dụng lúc trước là cái thá gì chứ!"
Mọi người bàn tán xôn xao, gần như đem Diệp Kim Long thành tổ tông mà khen ngợi
Đặc biệt là hai mẹ con Tô Mai và Lạc Đào Đào, lại càng đắc chí vui sướng hơn, bộ dạng cao cao tại thượng."
Một bên nâng Diệp Kim Long, một bên hạ thấp Sở Phong.
Nói đến giữa chừng, Lạc Đào Đào bỗng nhiên nhíu mày: "Sở Phong?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT