" Sở Phong có xuất sắc hay không, lòng tôi tự biết."

“Tôi tin chắc cô ở chung với anh ta thêm một thời gian sẽ thay đổi cái nhìn về anh ta..."

“Cô biết rõ cái rắm!”

Vân Thủy Dao bật cười, bĩu môi nói: "Tôi hỏi cô, cô có biết chuyện Sở Phong giỏi y thuật hay không?”

“Anh ấy võ công cao cường, cô có biết hay. không?"

“Anh ấy thông minh tài trí hơn người, cô có biết hay không?”

Ba câu hỏi liên tiếp đánh thẳng vào linh hồn làm Lạc Thi Thi sửng sốt: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu”

“Nếu nghe không hiểu, chứng tỏ cô không biết gì cả”

“Nếu đã vậy, sao cô dám nói Sở Phong không xuất sắc?”

“Bản thân cô có mắt không tròng, đừng tưởng người khác cũng như cô!"

Nói đến đây.

Cô liếc nhìn Diệp Kim Long, khit mũi coi thường:

“Ngược lại chính cô vì một cái cây khô từ bỏ cả rừng rậm”

Nghe vậy, Diệp Kim Long vô cùng tức giận.

Đang định lên tiếng, Lạc Thi Thi lại mở miệng ngắt lời: "Sở Phong có phải rừng rậm hay không thì tôi

không biết, nhưng Diệp thiếu tuyệt đối không phải cây khô”

“Ở trong mắt tôi, anh ấy mạnh hơn Sở Phong nhiều."

'Vân Thủy Dao cười nhạo: “Nhìn lầm còn ăn nói đúng lý hợp tình như vậy, tôi đã đánh giá cô quá cao rồi”

“Cũng đúng, nếu cô không cảm thấy mình có mắt

không tròng, vậy tôi sẽ giúp cô nhìn rõ hiện thực”

“Ba tháng, tôi tin tưởng với năng lực của Sở Phong, chắc chẩn anh ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ ở thành phố Tây Kinh”

“Đến lúc đó mời cô đến tham dự hôn lễ của tôi và Sở Phong”

“Còn quà thì tặng lời chúc là được, không thành vấn đề chứ?”

Sở Phong nhíu mày, trò đùa này quá trớn rồi.

Mặc dù nhìn cô dỗi ngược lại Lạc Thi Thi rất hả giận.

Nhưng thân phận của cô đặc thù, lại nói những lời này trước mặt mọi người, khác gì lấy hôn nhân của chính mình làm tiền đặt cược?

“Ha ha”

Nghe thấy vậy, Trình Lan bật cười: “Thảo nào người phụ nữ này n

chuyện quái quái như vậy, thì ra là bệnh tâm thần!"

“Sau ba tháng tên phế vật kia sẽ trở thành thanh niên tài tuấn, nghiền áp Diệp thiếu?”

“Cho dù 3 năm, 30 năm, anh ta cũng không thể so được”

Diệp Kim Long cũng nhìn Vân Thủy Dao với ánh mắt khinh thường: “Vị tiểu thư này, có lẽ cô không biết tôi"

"Tôi là Diệp Kim Long, đại thiếu gia nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc hạng hai ở thành phố Tây Kinh."

“Không chỉ năng lực cá nhân xuất sắc, từ bố cục thương nghiệp đến hoạt động cũng đứng đầu tiêu chuẩn”

"Ai cho cô dũng khí nói ra mấy lời này?”

Không chỉ bọn họ.

Quần chúng vây xem cũng đều tán đồng.

Một người là đại thiếu gia hào môn, một người là kẻ bất lực ăn no chờ chết

'Để hai người kia quyết đấu khác gì lấy trứng chọi đá

“Đã nghe qua câu ba ngày không gặp kẻ số, phải nhìn bãng con mắt khác chưa?”

“Đừng dùng ánh mắt hiện tại của mấy người để nhìn Sở Phong tương lai.”

“Tôi tin tưởng anh ấy."

'Vân Thủy Dao liếc nhìn Sở Phong, nói: ấy không làm được tôi thu hồi lời vừa nói.

“Thậm chí cô, còn có tên họ Diệp kia muốn tôi làm gì cũng được”

“Lạc Thị Thị, cô thấy thế nào?”

Lạc Thi Thi ngẩn người.

Trong nháy mắt, cô sinh ra một loại ảo giác Sở Phong thật sự rất mạnh.

Nhưng sống chung ba năm, cô tin tưởng phán đoán của mình.

Ngoại trừ túi da đẹp, năng lực khác của Sở Phong quá bình thường nếu không muốn nói là khó coi

Đừng nói so với Diệp thiếu, tùy tiện kéo một người bình thường đi trên đường cũng mạnh hơn hẳn nhiều!

“Tôi không có ý kiến!”

Lạc Thi Thi gật đầu, ánh mắt kiên định nói: "Nếu sau ba tháng, Sở Phong thật sự có thể làm được như: cô nói”

"Tôi không chỉ ra mặt dâng quà chúc phúc, còn tự. tay bưng trà rót nước cho hai người, hầu hạ hai người vào động phòng”

"Quyết định như vậy!”

Hai bên nhất trí.

Sau đó Vân Thủy Dao kéo Sở Phong đi thẳng vào trong khách sạn.

Không ngờ người khác đi vào đều phải đưa ra thư mời, nhưng bọn họ lại có thể đi vào dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play