Nhìn lịch sự nghiêm túc, không ngờ lại là ngực to ngốc nghếch.
Một người đàn ông tốt như Sở Phong lại không cần, lựa chọn ly hôn, đầu óc úng nước hả?
“Thì ra là vợ cũ”
"Xin chào."
Vân Thủy Dao chủ động vươn tay.
Hành xử duyên dáng, tự nhiên hào phóng.
“Xin chào”
Vi lễ phép, Lạc Thi Thi cũng vươn tay ra.
Nhưng rất nhanh đã rút ra.
Trong lòng càng không thoải mái
Trong giọng nói của đối phương mang theo sự trêu chọc, hoàn toàn không coi mình ra gì?
Không thể không nói
Sắc đẹp, dáng người, quần áo và khí chất của người phụ nữ này đều vượt xa người bình thường.
Thậm chí đứng trước mặt người phụ nữ này, cô cảm giác mình thua kém một bậc.
Hiển nhiên, người phụ nữ này không xuất thân danh môn thì cũng là thiên kim hào môn, nếu không cũng sẽ không dễ dàng tham gia bữa
Hử.
Bát cơm nhà họ Lạc không thơm nên muốn đổi bát khác sao?
Mới ly hôn một ngày.
Không ngờ hắn thay đối nhiều như vậy.
Sao lúc trước cô không phát hiện hần là người như vậy chứ?
“Sở Phong, kết hôn ba năm, sao tôi không biết anh còn có một người bạn như vậy?”
“Rốt cuộc hai người quen biết như thế nào?” Không cam lòng.
Nếu cô không dò hỏi rõ ràng, cô sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.
“Tổng giám đốc Lạc, đừng giả vờ giả vịt”
Đối mặt với sự chất vấn của vợ cũ, sắc mặt của Sở Phong lạnh xuống, hỏi ngược lại: “Tôi kết bạn với ai, quen khi nào, cô thật sự để ý hả?”
Lời nói thẳng thừng, câu chữ lạnh băng làm Lạc Thi Thi nghẹn họng không trả lời được.
Không khí đông cứng lại.
Một lúc sau, cô hít sâu, nghiêm mặt nói: “Sở. Phong, sao anh ăn nói khắc nghiệt như vậy?”
“Tôi hỏi cũng vì quan tâm anh..."
“Không cần”
Sở Phong xua tay, nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lạc, cô nhớ rõ giùm tôi, chúng ta đã ly hôn”
“Cô hỏi như vậy sẽ tạo thành hiểu lãm không căn thiết”
“Anh!”
Lạc Thi Thi nghẹn lời
Cô không ngờ đối phương lại ăn nói khó nghe như vậy.
Nhưng tố chất tốt đẹp vẫn làm cô ép xuống cơn giận, nghiêm mặt nói: "Sở Phong, tôi không muốn cãi nhau với cô.”
“Từng là vợ chồng, tôi cảm thấy tôi phải nhắc nhở anh”
“Anh đừng tường mình tìm được chỗ dựa lớn hơn nhà họ Lạc thì có thể yên tâm ngồi bám váy”
“Cần phải có một nghề chân chính cho bản thân, nếu anh không cầu tiến, không có năng lực sinh tồn, anh cũng không bám được bát cơm này”
“Câm mồm!"
Sở Phong gầm lên.
Hắn không muốn nhiều lời với cô, nhưng cô lại thích dựa theo suy đoán của mình để áp đặt lên người khác làm hân rất tức giận, lạnh lùng nói: “Có bám váy hay không là chuyện của tôi, cô không có tư cách phán Xét tôi”
“Hơn nữa cho dù tôi bám váy cũng bám váy sau ly hôn”
“Ít nhất còn tốt hơn người ngoại tình trong hôn nhân, đội nón xanh cảm sừng tôi rất nhiều!”
Rõ ràng cô ngoại tình trong hôn nhân, làm chuyện. có lỗi với hắn
Bây giờ còn cắn ngược lại, chỉ trích hẳn bám váy phụ nữ?
Thực sự quá buồn cười!
“Sở Phong!"
Nghe thấy lời chỉ trích của đối phương, Lạc Thi Thi không chịu được, nói: “Anh đừng có nói vớ vấn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT