Nếu nói đến động đất ai không kinh ngạc nhất thì phải là Lý Thục Phân.

Là người trọng sinh, đương nhiên cô ta biết chuyện động đất, kiếp trước cũng xảy ra động đất, giống như lần này tình huống trong thôn cũng không quá nghiêm trọng.

Cùng là một trận động đất, hai đời lại vẫn khác nhau.

Tỷ như đời trước lão gia tử Lý Lục ở dưới chân núi rõ ràng bị chôn vùi dưới nhà mình, lần này bởi vì thôn trưởng tổ chức họp mà thoát được một kiếp.

Còn nữa, ba thằng nhóc nhà họ Lục cũng không bị thương.

Nhưng mà có một tin tức tốt, đó chính là trải qua chuyện động đất này, Lý Thục Phân xác định Lục Kiều không phải sống lại như cô ta.

Nếu Lục Kiều sống lại biết chuyện động đất này nhất định sẽ không bỏ lại ba thằng nhóc Lục gia mặc kệ đi ra ngoài học tập, phải biết rằng hiện giờ Lục Kiều rất coi trọng ba thằng nhóc này.

Nếu đã xác định Lục Kiều không phải sống lại, như vậy Lý Thục Phân liền triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Người sống lại chỉ cần có một mình cô ta là được.

"Mẹ, chúng con về rồi."

Bên ngoài truyền đến giọng nói mềm mại của Giang Vận.

Nghe được tiếng gọi, Lý Thục Phân vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy hai đứa nhỏ trong viện, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Trở lại rồi, đói bụng không, mẹ hầm canh trứng gà cho các con ăn nha."

Trong mắt Lý Thục Phân đây không phải là hai đứa nhỏ bình thường, mà là hai cái tổ vàng.

Tương lai cô ta còn phải dựa vào hai đứa nhỏ có tiền đồ này làm giàu.

Nhắc đến hai đứa trẻ này, Lý Thục Phân không khỏi nghĩ đến Giang Khôn mấy tháng rồi không có tin tức.

Thời gian dài như vậy, sao còn chưa đón bọn họ trở về bộ đội.

Mà đối với chuyện động đất, Lý Thục Phân cũng không cảm thấy mình không nhắc nhở những người khác có cái gì không đúng, dù sao nếu cô ta thật sự ồn ào khắp nơi nói có động đất phỏng chừng sẽ bị người ta coi là bệnh thần kinh đi, cho dù thật sự động đất, vậy vạn nhất khiến cho bộ phận bí mật nào đó chú ý thì sao?

Sống thật tốt, người khác sống hay chết cũng không có quan hệ gì cùng Lý Thục Phân cô.

- -

Chớp mắt đã trôi qua vài ngày, trải qua vài ngày cứu viện cùng với tất cả mọi chuyện đều an bài thỏa đáng.

Cùng lúc đó nhân viên y tế cũng bắt đầu lục tục trở về bệnh viện, về phần bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện gần đó trước.

Sự kiện bất ngờ xảy ra, thời gian học tập của bọn Lục Kiều đã chấm dứt, vốn nên trở về bệnh viện trung ương huyện làm việc lần này bọn họ cũng cố ý bị triệu hồi về bệnh viện thành phố.

Bệnh viện thành phố bên kia nói, còn có chuyện chưa xử lý xong, chờ mấy ngày bọn họ mới có thể trở về đơn vị cũ.

Ngồi trên xe trở về, thoạt nhìn hai má Lục Kiều đều giảm đi một chút thịt, môi có chút bong tróc, may mà vẫn là tiểu cô nương xinh đẹp.

"Bác sĩ Lục, trở về phải nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nay làm việc ngày đêm, nhìn cô gầy đi rồi." Có đồng nghiệp nhìn về phía Lục Kiều nói.

Những người khác vừa nghe, cũng mở miệng theo.

"Bác sĩ Lục vất vả rồi, trở về bổ sung thêm."

"Đúng vậy, tiểu cô nương cũng không còn xinh đẹp như trước."

"Là phải nghỉ ngơi thật tốt, cô là ánh sáng của khoa Đông y, trở về xảy ra chuyện gì, khoa Đông y phải tìm lãnh đạo phản ứng tình huống của cô."

Nghe đồng nghiệp anh một câu tôi một câu trêu chọc, Lục Kiều cũng nhịn không được nở nụ cười.

"Mọi người cứ trêu ghẹo tôi, sao không nói các người đi, chúng ta đều kẻ tám lạng người nửa cân đi, nhìn xem bản thân một thân áo khoác trắng đều thành cái dạng gì." Lục Kiều cười tủm tỉm trêu chọc trở về.

Lần này tình huống bất ngờ, tất cả mọi người trực tiếp theo xe đi luôn, quần áo thay giặt cũng không mang theo, mấy ngày qua, một thân áo khoác trắng cũng có thể xem là "đẹp mắt".

Điều kiện có hạn, tắm rửa cũng không có thời gian, rửa mặt đã coi như không tệ.

Cho nên, lúc này một đám người ngồi trên xe thật đúng là rất chật vật, một xe "Tiểu Xám Nhân".

"Ôi chao, chúng tôi đều có người yêu rồi, còn bác sĩ Lục cô còn độc thân, phải để ý chút hình tượng."

"Đi đi, đừng trêu ghẹo tôi, lo lắng tôi quay đầu lại tìm người nhà các anh cáo trạng, nói các anh khi dễ một tiểu cô nương như tôi." Lục Kiều không còn mặt mũi, quen thuộc, cùng đồng nghiệp ở chung vui vẻ.

Theo lời "cáo trạng" của Lục Kiều vừa ra khỏi miệng, những người khác đều nhịn không được nở nụ cười.

Bên này vui vẻ hòa thuận, thôn nhỏ bên kia là một tình huống khác.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Phó Khuynh cùng Dương Diệu còn chưa trở về.

Hai người vừa bước ra khỏi một gia đình nông dân, đi bộ trên con đường nông thôn lầy lội.

Mặt trời lặn ở phía tây, cảnh tượng rung động khác nhau.

Bóng dáng bọn họ bị kéo thật dài, một bước sâu một bước đi nông, bóng lưng cao ngất nhìn qua có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.

Bọn họ dường như có thể chống đỡ được một mảnh trời của dân chúng, xảy ra chuyện bọn họ có thể đứng ở phía trước.

"Nhân viên y tế đều đã lục tục rút về rồi à?"

Bỗng dưng, Phó Khuynh mở miệng hỏi một câu.

Nghe anh nói như vậy, Dương Diệu sửng sốt một chút, lập tức dường như hiểu được cái gì, cười hì hì mở miệng: "Có lẽ đều trở về đi? Ôi chao, bác sĩ Tiểu Lục cũng trở về, tôi nhớ hai ngày trước gặp bác sĩ Tiểu Lục nói hôm nay bọn họ trở về."

Ha ha, còn giả đứng đắn!

Thích bác sĩ Tiểu Lục liền nói thẳng, thấy người ta thì nghiêm trang, sau lưng lại len lén hỏi thăm bác sĩ Tiểu Lục người ta.

Ôi, đàn ông, có cần không được tự nhiên như vậy không!

Dương Diệu làm người từng trải đều muốn khuyên Phó Khuynh một câu, thấy vừa mắt phải xông lên, nhanh chuẩn bắt được người mới là đạo lý cứng rắn.

Hơn nữa điều kiện này của Phó Khuynh, nếu thật sự có hành động, cũng không tin bác sĩ Tiểu Lục có thể ổn định được.

"Phó Khuynh, nếu anh thích bác sĩ Tiểu Lục anh phải có hành động, đàn ông theo đuổi con gái không được lằng nhà lằng nhằng, nếu không quay đầu lại bác sĩ Tiểu Lục có thể thành người nhà người khác."

Nhà người khác.. Điều đó không thể!

Vừa nghĩ đến cô sẽ cùng người khác ở cùng một chỗ, trong lòng Phó Khuynh không thoải mái lắm.

Dương Diệu vụng trộm nhìn thần sắc phức tạp của Phó Khuynh, nhịn không được ở trong lòng cười trộm.

Ôi, tuổi trẻ thật tốt, tình yêu đúng là thích hợp với tuổi trẻ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Phó Khuynh hơn hai mươi tuổi, là trẻ tuổi hay là không trẻ tuổi đây?

Dù sao bác sĩ Tiểu Lục người ta còn chưa tới hai mươi tuổi.

Trâu già gặm cỏ non?

Trong đầu Dương Diệu hiện lên một câu như vậy.

Bắp cải non nớt, trâu già ưa nhìn.. Hình như, cũng rất xứng đôi ^_^.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Dương Diệu có những suy nghĩ lung tung.

Trong lòng Phó Khuynh cũng nhớ thương chuyện này.

Thuận buồm xuôi gió hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh có hảo cảm với con gái.

Vậy làm thế nào để theo đuổi một cô gái yêu thích mà không bị từ chối?

Anh luôn cảm thấy, hình như bác sĩ Lục không dễ theo đuổi lắm.

- -

Thành phố Bắc Kinh.

Văn phòng viện nghiên cứu.

Một số đồng chí trong văn phòng đang họp.

Nội dung chính liên quan đến cuộc họp phải bắt đầu từ vài ngày trước.

Không, bệnh viện phía dưới đã gửi tới một phần thuốc cầm máu nói là để họ phân tích thành phần của thuốc và tiến hành phân tích dược hiệu (hiệu quả của thuốc).

Lúc thuốc cầm máu được đưa tới đây trong viện cũng không coi trọng lắm, trong viện mỗi ngày có rất nhiều việc, một phần thuốc cầm máu đối với bọn họ mà nói đây chỉ là một trong những nhiệm vụ thông thường của họ, phân tích dược liệu, ai cũng có thể làm được.

Cho nên, chuyện thuốc cầm máu này thật đúng là tùy ý tìm một đồng nghiệp đến làm.

Sau đó, ngày hôm trước, đồng nghiệp làm phân tích thuốc cầm máu kia liền tìm lãnh đạo cấp trên, nói dược liệu (thành phần thuốc) phân tích này hắn không nắm chắc, còn có phân tích dược hiệu, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Lãnh đạo cấp trên vừa nghe, một loại thuốc cầm máu còn không làm được phân tích dược liệu? Chuyện gì vậy?

Lãnh đạo trực tiếp xắn tay áo lên làm.

Sau khi vật lộn suốt một ngày, lãnh đạo nhận thua.

Phân tích dược liệu của thuốc cầm máu này thật đúng là không xác định được hết, chủ yếu là bên trong có quá nhiều loại dược liệu, trong đó hương vị cùng với dược liệu có hiệu quả tương tự cũng có không ít, cứ như vậy, sẽ không dễ xác định thành phần dược liệu.

Còn nữa, càng làm cho viện cảm thấy mới mẻ chính là thuốc cầm máu này là phương thuốc Đông y thuần túy.

Người ta nói Đông y là đồ vật lão tổ tông lưu lại, mười mấy năm nay ở phương diện y học Tây y gần như chiếm cứ địa vị chủ đạo, mà là một người Hoa quốc điển hình, Tây y áp đảo Đông y luôn làm cho người ta không phục.

Đông y thì thế nào, Đông y có chỗ nào kém hơn so với Tây y?

Cho nên, trong viện nghiên cứu phương diện Đông y cùng với phương thuốc vẫn có, thế nhưng thành quả không rõ ràng mà thôi.

Đột nhiên xuất hiện một loại thuốc Đông y cầm máu, dược liệu kỳ lạ, trọng điểm là dược hiệu cực kỳ tốt.

Cái này không thể không khiến cho viện nghiên cứu coi trọng.

Đối với những người khác mà nói đây chính là một loại thuốc cầm máu, mà đối với những nhà nghiên cứu Đông y cấp nguyên lão trong viện mà nói, đây không phải chỉ là một phần thuốc cầm máu, nó là hy vọng để Đông y quật khởi.

Y học Cổ truyền Trung Quốc cuối cùng đã có cơ hội quật khởi, do đó nhất định phải họp.

"Dược liệu này chúng ta phân tích ra một phần, còn có mấy vị thuốc không xác định, chúng ta có thể mời người chế tác thuốc cầm máu tới Kinh Thị gặp mặt, trực tiếp trò chuyện và trao đổi với nhau một chút được không?"

"Tôi nghĩ không sao đâu. Tôi sẽ cử người liên lạc với người này ngay sau khi chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây."

"Tôi cũng nghĩ đó là một ý kiến hay. Tôi khá tò mò về người này, nhất định phải gặp một lần."

"Ha ha ha, vậy lúc chúng ta gặp lại nói, tôi nhớ hình như lão Chương đang ở thành phố gửi thuốc cầm máu tới đây, nếu không quay đầu lại hỏi lão Chương có tin tức gì không?"

Nhắc tới lão Chương, đều là người quen cũ, người cùng một ngành nghề, ai mà không biết lão Chương.

Đáng tiếc, lão Chương không muốn ở lại Kinh Thị, cứng rắn nói muốn trở về dưỡng lão.

Nói làm là làm, sau khi kết thúc hội nghị, trong viện lập tức phái người đi liên lạc với bệnh viện bên kia.

"Đinh Linh Linh, Đinh Linh Linh.."

Điện thoại văn phòng bệnh viện reo.

Vương Kiến Nghiệp nhận được điện thoại, vài phút sau liền đen mặt đi ra khỏi văn phòng.

Tại sao bất cứ nơi nào đều có người muốn đào chân tường vậy?

Ông còn chưa kịp hành động, bên Kinh Thị đã âm thầm vung cuốc?

Mơ mộng!

Lục Kiều tuyệt đối phải là người của bệnh viện thành phố!

Hôm nay, dù cho Vương Kiến Nghiệp ông có phải cầu, cũng sẽ cầu đồng chí Lục Kiều ở lại bệnh viện thành phố của bọn họ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play