【Cậu biến nhỏ lại? Cậu sống lại thời thơ ấu sao?】

***

Tiếng còi báo động chói tai vang lên sau lưng, vết thương trên bụng vẫn không ngừng tràn ra máu tươi, Bùi Dục Kỳ một tay che vết thương, tay kia siết chặt khẩu súng đánh tay lái.

Nhưng máu từ vết thương vẫn không thể cầm được, xe cảnh sát đuổi theo phía sau từng bước áp sát cậu.

Bùi Dục Kỳ biết mình đã không còn đường lui...... Quả nhiên không thể tin tưởng người phụ nữ Hạ Tư Tư này...... Lẽ ra ngay từ đầu nên đánh gãy cả hai chân cô ta......

Dù có suy nghĩ hung ác như thế, nhưng Bùi Dục Kỳ biết, bây giờ mình đã không có cách nào xuống tay với Hạ Tư Tư được nữa.

Trong lòng cậu giễu cợt nghĩ, đột nhiên phanh gấp, bị mấy chiếc xe cảnh sát ép dừng trên cầu.

"Bùi Dục Kỳ, đừng vùng vẫy nữa, cậu đã bị bao vây!"

Bởi vì trong tay Bùi Dục Kỳ có súng, tất cả cảnh sát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Một cảnh sát hình sự dùng loa hét lên về phía Bùi Dục Kỳ.

"Yêu cầu cậu lập tức xuống xe, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói!"

Điều mà Bùi Dục Kỳ từ bé đến lớn không muốn nhất đó chính là bốn chữ "bó tay chịu trói" này. Nhân cách chính của cậu chính là một tên phế vật ngu xuẩn yếu đuối, nên từ bé đã bị người đè đầu cưỡi cổ.

Còn cậu thì không giống vậy!

Hạ Lan Chi ngược đãi đánh đập cậu, cậu liền cắt quần áo của bà ta, đập phá hộp trang điểm của bà ta. Sau khi lớn lên, cậu đã sắp đặt để Hạ Lan Chi ngoại tình, khiến Hạ Lan Chi lưng gánh tiếng xấu, đẩy Bùi Vĩnh Ngọc vào tù! Tất cả những kẻ bắt nạt bôi nhọ cậu, toàn bộ đều bị cậu mạnh mẽ dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Con người cậu như vậy, mà lại ngoan ngoãn bó tay chịu trói ư?

Còn lâu!

Bùi Dục Kỳ biết một khi mình bị bắt chắc chắn sẽ bị phán tội tử hình, cho dù chết, cậu tuyệt đối cũng không để kẻ khác nắm giữ sinh mệnh của cậu trong lòng bàn tay!

Chỉ cần có một cơ hội sống sót, cậu sẽ sống sót! Sống sót để báo thù!

Nắm khẩu súng trên tay lượn một vòng, Bùi Dục Kỳ nhìn quanh bốn phía tìm kiếm cách để chạy trốn.

Thật nực cười, khi bị dồn vào đường cùng, cậu lại vô thức lái xe đến cầu Thạch Dục, nơi bố mẹ cậu bị tai nạn xe hơi.

Một người mẹ vừa sinh cậu ra một tháng đã bị tai nạn mà mất cùng một người bố vô trách nhiệm sau khi cậu lọt lòng một lòng nhớ nhung người mẹ đã mất tích, cũng mất sớm trong một vụ tai nạn xe hơi.

Một người xưa nay chưa từng gặp, một người thì trong ký ức dường như không có ấn tượng tốt gì --

Bùi Dục Kỳ đỡ trán đột nhiên cười phá lên, sau khi mọi người mất cảnh giác, cậu đột nhiên tăng tốc lùi xe, khi chiếc xe lùi nhanh về phía sau đã đâm gãy lan can, cậu dồn sức mở cửa xe, từ trong xe nhảy xuống.

Nước sông băng giá đã nhấn chìm cơ thể cậu ngay lập tức, dù Bùi Dục Kỳ cố hết sức muốn bơi về phía trước, muốn đấu tranh với vận mệnh, muốn sống sót......

Nhưng miệng vết thương trên bụng không ngừng chảy máu tươi, cuồn cuộn không ngừng tản mạn trong sông, toàn thân Bùi Dục Kỳ lạnh như băng, môi tím đen, chỉ cảm thấy hai tay mình ngày càng nặng, cơ thể ngày càng nặng......

Cuối cùng cậu vẫn giống như bố mẹ ruột, chết trong cùng một dòng sông.

Thật sự nực cười --

Sau khi chìm vào đáy sông, Bùi Dục Kỳ hoàn toàn mất đi ý thức.

Không biết trôi qua bao lâu, Bùi Dục Kỳ từ từ khôi phục ý thức. Không biết may mắn hay là bất hạnh, cậu phát hiện mình không chết, hơn nữa còn ngủ trên một chiếc giường mềm mại êm ái......

Vẫn còn sống, điều đó chỉ có nghĩa là cậu đã bị cảnh sát bắt giữ. Bây giờ hẳn đang ở trong bệnh viện......

Bùi Dục Kỳ không mở mắt ngay lập tức, bởi vì cậu sợ sẽ bị cảnh sát phát hiện sự thật mình đã tỉnh lại. Cậu giật giật cổ tay lại phát hiện ra rằng mình không bị còng tay!

Lũ cảnh sát ngu xuẩn!

Cậu khinh bỉ chế nhạo tính cảnh giác và chuyên nghiệp của đối phương, trong đầu đang lên kế hoạch làm thế nào để trốn khỏi bệnh viện......

Nhưng vào lúc cậu đang sờ xem trên giường có gì, lại phát hiện đó là một cây bút bi, hơn nữa đúng lúc này, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, có tiếng bước chân rón ra rón rén truyền đến.

Rất tốt -- Bùi Dục Kỳ nắm chặt cây bút trong tay, đã tưởng tượng ra cảnh dùng cây bút này để đâm vào cổ đối phương như thế nào rồi......

Cậu như một con dã thú ẩn mình trong bóng tối chờ đợi con mồi, đang lặng lẽ chờ con mồi tiến về phía trước.

Tuy nhiên, ngay khi cậu nhảy lên khỏi chăn, dùng cây bút trên tay đâm vào cổ đối phương, Bùi Dục Kỳ kinh ngạc phát hiện...... Tay của mình...... Nhỏ xíu, mềm mại yếu ớt...... Hoàn toàn không thể dùng sức...... Dễ dàng bị đối phương chế ngự......

"Làm sao vậy?" Tiết Huệ Vũ đang lặng lẽ nhét quà sinh nhật cho bé con, bị cậu đột ngột bật dậy khỏi giường mà giật mình hoảng sợ.

Thấy trong tay con đang cầm một cây bút bi chọc về phía mình, Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của con bọc lòng bàn tay mình, ôm lấy bé con có vẻ mặt ngây dại vào lồng ngực.

Cảm nhận được bé con giãy dụa, Tiết Huệ Vũ không hiểu ra sao, nhưng vẫn dịu dàng nói: "Vẫn còn giận vì hôm qua mẹ không mua xe ô tô cho con hả? Thật ra mẹ đã mua rồi...... Vốn dĩ muốn lặng lẽ đem quà sinh nhật đặt vào trong phòng con, không ngờ lại bị con phát hiện nhanh như vậy......"

"Đùng đùng đùng --!"

Bùi Dục Kỳ nhìn thấy người phụ nữ xa lạ trước mặt lấy ra một hộp quà được gói rất đẹp từ dưới gầm giường, đưa qua cho cậu: "Mẹ còn mua rất nhiều món đồ chơi, còn mua cho con một cuốn sách ảnh mà con thích đây, bây giờ con có muốn mở ra xem không?"

Mẹ......

Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp phát ra từng từ đơn lạ lẫm, nhưng Bùi Dục Kỳ rất nhanh đã nhận ra, đối phương có dáng vẻ giống mẹ cậu như đúc.

Bùi Dục Kỳ chưa từng gặp người mẹ Tiết Huệ Vũ của mình, nhưng khi bố còn sống, phòng của mẹ được đóng kín bảo lưu nguyên vẹn, cậu đã từng lẻn vào......

Không, phải nói là nhân cách chính của cậu từng lẻn vào, khi ghen tị với những đứa trẻ khác, hồi nhỏ cậu đã tìm kiếm rất nhiều video múa ba lê của Tiết Huệ Vũ.

Dù là Trịnh Tuệ Văn hay Hạ Lan Chi, đều không ngừng châm chọc khiêu khích cậu là một đứa trẻ bố không thương mẹ không yêu. Sau khi sinh cậu, mẹ cậu chưa một lần bế cậu, bởi cậu chính là hòn đá ngáng đường trên sự nghiệp múa ba lê của bà.

Vậy nên, sau khi cậu thành công cầm quyền thân thể này, Bùi Dục Kỳ liền cắt ảnh chụp của bố mẹ thành từng mảnh nhỏ.

Mãi cho đến khi xác của Tiết Huệ Vũ bất ngờ được phát hiện vào năm cậu trưởng thành, khắp nơi trên mạng tưởng nhớ về vũ công ba lê nổi tiếng này, Bùi Dục Kỳ mới nhận ra rằng trong lòng cậu vẫn còn hận bố mẹ.

Sự thù hận này khó có thể giải trừ, vì vậy, cậu muốn phá hủy sự nghiệp thần thánh trong lòng mẹ.

"Dục Kỳ làm sao vậy, sắc mặt con khó coi quá...... Là bị bệnh rồi sao?"

Nhưng hiện tại, người phụ nữ mà mình căm hận kia lại dịu dàng ôm mình vào lòng......

Đợi đã, ôm vào lòng?

Bùi Dục Kỳ kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, mới phát hiện đây là một đôi tay trắng ngần nho nhỏ.

Bùi Dục Kỳ nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một bàn tay trẻ em...... Cậu hoảng loạn giãy ra từ trong lồng ngực Tiết Huệ Vũ chạy đến chiếc gương trên bàn học...... Bối rối sờ sờ mặt mình.

Là cậu...... Diện mạo khi còn bé của cậu.

Sao lại thế này? Cậu biến nhỏ lại? Cậu sống lại thời thơ ấu sao?

Nhưng điều gì đã xảy ra với người phụ nữ này?

Chuyện sống lại vốn dĩ đã không thể tưởng tượng nổi, càng không thể tin nổi chính là người vốn dĩ đã chết rồi giờ đây lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cậu?!

Nhìn thế nào cũng giống như đang nằm mơ vậy!

"Rốt cuộc là bị làm sao?" Tiết Huệ Vũ lo lắng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, quan tâm hỏi, "Là vì gặp ác mộng ư?"

Bùi Dục Kỳ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt.

Nếu mẹ cậu còn sống, bà sẽ không bao giờ nói với cậu bằng một giọng điệu như vậy!

Những lời nói của Trịnh Tuệ Văn và Hạ Lan Chi cậu sớm đã thuộc làu làu rồi, mẹ của cậu đã chán ghét khi cậu được sinh ra nhiều như thế nào!

Cho nên chắc chắn là mơ!

"Hôm nay là sinh nhật con, sao vẫn mãi phụng phịu vậy. Thật sự không mở quà của mẹ ra coi sao?"

Người phụ nữ trước mặt dường như có chút mất mát vì cách cư xử của cậu, Bùi Dục Kỳ sợ cô lại làm phiền mình, đành phải làm trò bóc hộp quà mà cô tặng ở trước mặt cô.

Đều là một đống đồ chơi dùng để dỗ trẻ con...... Thật nhàm chán!

Ngoài đồ chơi ô tô, tất cả những gì còn lại là một hộp màu nước đầy màu sắc, một cuốn vở phác thảo và một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt.

Từ nhỏ đến lớn Bùi Dục Kỳ chưa từng nhận được món quà nào tử tế.

Từ khi có một người em họ vào năm cậu học tiểu học, ngay cả ông ngoại cũng không quan tâm đến cậu. Có một lần cậu cầm bấm móng tay đứng cắt móng tay trước nôi thằng bé, Hạ Lan Chi sợ đến mức lập tức nói với ông ngoại, cậu liền bị ném trở về biệt thự nơi cậu từng ở.

Sau này trở thành người có quyền lực, quà cáp nhận được đều rất quý giá, nhưng Bùi Dục Kỳ thật sự khinh bỉ những thứ rác rưởi ấy. Phải nói là nếu có người dám tặng cậu những thứ như thế này, cậu sẽ trực tiếp ném kẻ ấy ra ngoài cho chó ăn!

"Không phải sau này con muốn làm họa sĩ ư, nên mẹ đã mua một hộp màu nước và một cuốn vở phác họa mới đó."

Trước đây đều chỉ mua bút sáp màu cùng với bút chì màu, đây là lần đầu tiên mua màu nước. Con cái có những sở thích và hứng thú riêng, tất nhiên bố mẹ nên toàn lực ủng hộ chúng rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Bùi Dục Kỳ khinh thường nhìn vào từng hành động cử chỉ của Tiết Huệ Vũ.

Mới không phải, sau này cậu chính là chủ tịch tập đoàn lớn nhất thành phố Thượng Thủy, ở thành phố Thượng Thủy này gần như một tay che trời! Làm họa sĩ cái rắm!

Nhưng khi nghe Tiết Huệ Vũ nói xong câu: "Bé con nhà mình thật có thiên phú vẽ tranh biết bao, mẹ nhất định sẽ ủng hộ hết mình." Lúc đó Bùi Dục Kỳ mới mơ hồ nhớ ra rằng, cũng từng có lúc, nhân cách chính dường như rất thích vẽ tranh.

Không, chắc không nên gọi là "vẽ tranh", mà là vẽ nguệch ngoạc.

Cái kiểu vẽ giống gà bới như vậy mà còn muốn làm họa sĩ? Thật nực cười!

"Mẹ còn mua nhiều lắm luôn!" Tiết Huệ Vũ như đang khoe khoang đưa qua, cười nói, "Sinh nhật mấy năm trước không cùng trải qua bên con, nên mẹ đã mua rất nhiều quà để bồi thường cho con! À, khăn quàng cổ này không phải mẹ mua đâu, là mẹ tự mình đan đó, màu xanh nhạt đẹp nhỉ!"

Cái gì mà mấy năm trước...... Không phải bà chưa từng đón sinh nhật cùng tôi sao...... Thậm chí ngay cả bế cũng không chịu bế tôi một chút nào! Lại còn đan khăn quàng cổ cho tôi, lừa ai chứ!

Trong lòng Bùi Dục Kỳ vô thức dấy lên một cảm xúc phản nghịch, chính cậu cũng phải kinh ngạc, có phải bởi vì cơ thể nhỏ đi, nên IQ cũng nhỏ lại theo không......

Ngay khi Bùi Dục Kỳ mím môi trầm mặc hít một hơi thật sâu, cánh cửa lại bị đẩy ra.

"Dục Kỳ, sinh nhật vui vẻ!"

"Phụt --" Những sợi dây ruy băng được bắn ra từ trong ống hoa rơi xuống trên đầu cậu, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đang đưa tay bế cậu lên.

Cậu đương nhiên cũng nhận ra...... Người đàn ông trước mặt này là Bùi Ôn Du, người bố ruột không hỏi han, thờ ơ chẳng thèm quan tâm đến cậu.

Nhưng...... Bố cậu không phải là người què ư? Sao có thể đi được? Còn có thể bế cậu đưa lên không trung?

Quả nhiên là mơ -- Một giấc mơ kỳ quái......

Đợi đã...... Đưa lên không trung?

Não Bùi Dục Kỳ hoàn toàn ngừng hoạt động, không kịp giãy dụa, đã bị người ta nhấc lên cao quá đỉnh đầu rồi.

Cậu đầu váng mắt hoa một trận, sợ tới mức nắm chặt lấy quần áo của người đàn ông kia, cho đến khi đối phương đặt cậu ngồi vững vàng lên cổ mình.

"Đi! Bố dẫn con đi cưỡi ngựa!"

Âm cuối vui vẻ giương cao cùng với giọng điệu yêu thương và nuông chiều, là giọng điệu mà Bùi Dục Kỳ chưa từng nghe qua......

Bùi Dục Kỳ trợn trắng mắt, liều mạng khua tay tỏ vẻ mình phải xuống dưới.

Cậu đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ thích chơi trò chơi ngu xuẩn này, ví dụ như em họ cậu......

Cậu không muốn chơi loại trò chơi thiểu năng này......

Nhưng, người đàn ông ngu ngốc này rõ ràng đã hiểu sai ý của cậu!

Thấy cậu khua khua tay ngược lại còn cười ha hả chạy thật nhanh...... Chạy cái mẹ gì cơ chứ --!

Tốc độ đột nhiên tăng nhanh làm cho Bùi Dục Kỳ sợ đến mức ôm chặt đầu Bùi Ôn Du, suýt nữa đã thốt ra vô số câu chửi thề.

Cậu thậm chí còn bị...... Nhấc lên cao đủ kiểu --

"Cơ thể Dục Kỳ hôm nay hình như có chút không thoải mái, chưa từng nói câu nào, anh đừng dọa con nữa......"

Bùi Dục Kỳ rất thích trò nhấc lên cao cao và cưỡi ngựa, thường sẽ vì chơi những trò này mà vui vẻ hoặc cười to, vì vậy khi Bùi Ôn Du muốn gần gũi với con, thường chơi những trò chơi này để chọc cho con vui.

Tuy nhiên, nhìn thấy khuôn mặt Bùi Dục Kỳ chưa từng nở một nụ cười nào, vẻ mặt càng ngày càng tái nhợt, Tiết Huệ Vũ vội vàng kéo Bùi Ôn Du đang nhấc con lên cao, Bùi Ôn Du cũng nhận ra có chuyện không ổn, lập tức thả con xuống.

Sau khi tiếp đất an toàn, Bùi Dục Kỳ có chút hoảng hốt.

Cậu chính là chủ tịch một tay che trời của thành phố Thượng Thủy đó! Ai nhìn thấy cậu cũng đều cung kính gọi một tiếng "Bùi tổng"!

Nhưng vừa rồi...... Cậu lại bị người khác xem như một đứa trẻ nhấc lên cao cưỡi ngựa!

Cho dù là giấc mơ cũng đều không thể!

Bùi Dục Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị sỉ nhục, không khỏi dùng ánh mắt giết người tức giận trừng trừng nhìn Bùi Ôn Du.

Tuy nhiên trong ánh mắt của bố mẹ Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ, bé con nhà mình đang cau mày thật chặt, ánh mắt trừng lớn, chỉ là một ánh mắt tủi thân điềm đạm đáng thương mà thôi.

"Sao thế con không thoải mái hả, là ngày hôm qua bị cảm lạnh ư? Hay là bị đau bụng?" Bố mẹ sốt ruột vây quanh Bùi Dục Kỳ, hỏi han ân cần đủ kiểu.

Bùi Dục Kỳ bị sự ồn ào làm cho đau đầu bèn chui đầu vào ổ chăn, hy vọng rằng mình có thể nhanh chóng tỉnh lại sau giấc mơ không thể hiểu nổi này......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play