Sau khi mua một tấm thiệp chúc mừng hoạt hình nhỏ trở về nhà, Bùi Dục Kỳ bắt đầu hết sức chuyên chú vẽ nguệch ngoạc lên tấm thiệp.
Hiện tại Bùi Dục Kỳ chỉ biết vẽ nguệch ngoạc, còn chưa biết viết chữ, trước đây khi học viết tên của mình đều dựa vào kiểu dáng mà đồ theo bức vẽ. Vậy nên, sau khi hỏi mẹ về những chữ mình muốn viết, bé dựa vào những chữ mẹ đã viết rồi đồ lại y chang kiểu dáng.
Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ tưởng rằng Bùi Dục Kỳ đồ một chút là ổn rồi, nhưng mãi đến khi cô làm xong cơm tối, vẫn còn thấy bé ngồi trước chiếc bàn nhỏ của mình, khắc khổ nằm rạp trên mặt bàn.
Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng đến gần, liền thấy trên tờ A4 vốn dĩ trống trải, viết chi chít đầy chữ.
Không phải lời bé muốn đưa cho bố đầy chi chít một trang, mà là những chữ giống nhau cứ được viết lặp đi lặp lại.
Bé chau đôi mày nhỏ luyện tập thật nhiều lần, hiển nhiên món quà đầu tiên tặng bố nên muốn cố gắng viết càng đẹp hơn một chút.
Tiết Huệ Vũ lẳng lặng đứng sau lưng quan sát bé.
Mặc dù chữ nguệch ngoạc non nớt, nhưng Tiết Huệ Vũ lại cảm thấy từng nét bút đều tròn vo giống như trái bưởi vậy, mượt mà đáng yêu, còn một số từ có nét phức tạp thì thực sự bị tô thành một vòng, vì bé sợ bố không hiểu, còn âm thầm ghi bính âm trên tấm thiệp.
Nhìn thấy bé nghiêm túc chuẩn bị như vậy, Tiết Huệ Vũ quả thật không nỡ nói, bố con căn bản không nhìn thấy đâu……
Sau khi nhét tấm thiệp nhỏ vào phong thư, trên mặt Bùi Dục Kỳ khó nén một loại phấn khởi vì bố mà tự mình chuẩn bị một món quà, đó cũng là món quà đầu tiên trong đời mà bé chuẩn bị cho người khác.
Vừa quay đầu liền thấy mẹ không biết đã đứng sau lưng bé từ lúc nào, bé có chút ngượng ngùng đưa tấm thiệp chúc mừng cho mẹ.
“Mẹ, con viết xong thiệp rồi nè……” Dáng vẻ cầu khen ngợi mà nhìn Tiết Huệ Vũ.
Tiết Huệ Vũ không nhận, vẻ mặt dịu dàng nói: “Đi ăn cơm trước thôi, cơm nước xong thì tự mình tặng cho bố.”
Bánh bao nhỏ đang tràn đầy hưng phấn bỗng cả kinh, đôi mắt cũng trợn tròn: “Con…… Con sao?”
“Đúng vậy!” Tiết Huệ Vũ điểm lên chóp mũi bé, cười nói, “Nếu mẹ tặng cho bố con, sẽ không còn là quà trong ngày của bố nữa. Bố của con chứ đâu phải bố của mẹ…… Tất nhiên phải do con tặng cho bố rồi.”
Nói cũng có lý nhỉ, bé con nhất thời không thể phản bác.
Bé nhìn phong thư trong tay, sự phấn khởi ban nãy hoàn toàn biến thành nôn nóng và lo âu, cảm giác tự ti và thiếu tự tin đè nặng lên đôi vai nhỏ gầy của bé.
Bé nghiêng đầu, do dự hỏi: “Bố…… Phải chăng sẽ không thích…… Phải chăng sẽ không chịu nhận không……”
“Con cũng chẳng phải con giun trong bụng bố, đừng luôn cố gắng phỏng đoán tâm tư của bố con!” Thấy bé con nhà mình bị Trịnh Tuệ Văn tẩy não nghiêm trọng, Tiết Huệ Vũ lập tức lắc đầu, chỉnh chiếc đầu nhỏ đang nghiêng của bé lại ngay ngắn nói, “Hơn nữa ai mà không thích quà chứ…… Bố con lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên mới nhận được quà của bố, con nói xem bố có vui không?”
“Nếu mẹ là bố con, chắc chắn sẽ kiêu ngạo đến chết mất, ngay lập tức đăng tải lên vòng bạn bè để khoe khoang rằng mình có một bé con thông minh lanh lợi tri kỷ hiếu thảo ngoan ngoãn đó! Thế nên con ấy hả, chỉ cần dũng cảm lên là được!”
Lời tán dương liên tiếp của Tiết Huệ Vũ khiến trái tim Bùi Dục Kỳ lâng lâng, nghĩ đến người bố luôn hung dữ nghiêm nghị của bé cũng sẽ khen bé, gần gũi bé, yêu thích bé như thế, hôm đó bé nhiệt tình xử lý sạch một bát cơm lớn!
Trong phòng ngủ trên tầng ba, Bùi Ôn Du và Chu Khải Hoa đang mở cuộc họp bằng giọng nói, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân bạch bạch bạch truyền đến.
Đây là tiếng bước chân đặc trưng của trẻ con.
Trong ba năm qua, Bùi Ôn Du rất ít khi nghe thấy Bùi Dục Kỳ rời khỏi phòng, hiếm khi nghe thấy được tiếng bước chân hăng hái và nhanh nhẹn như vậy.
Mà gần đây, dù Bùi Dục Kỳ thường xuyên ra ngoài, nhưng trước giờ chưa từng lên tầng ba.
Trước đây Bùi Ôn Du vẫn luôn lo âu, con đã sớm không còn tự kỷ rúc trong góc phòng nữa, chẳng may ồn ào ầm ĩ muốn tới gặp anh, anh phải làm sao mới có thể che giấu việc mình bị mù, sau này chỉ biết thở dài vì vốn dĩ con cũng chẳng gần gũi thân cận với anh, bây giờ lại hoàn toàn bị Thẩm Tuyết bắt mất trái tim, e là chẳng hề nghĩ đến việc lo lắng cho người bố vẫn đang dưỡng bệnh trên tầng ba.
Mỗi lần nghe thấy tiếng vui đùa ầm ĩ từ vườn hoa truyền đến, trong lòng anh bất lực đành chịu, may mắn là bé con ngày càng cởi mở vì có Thẩm Tuyết ở bên bầu bạn, nhưng theo thời gian dần trôi, nhận thấy Bùi Dục Kỳ cũng không thèm đến thăm mình, nội tâm khó tránh khỏi hơi mất mát, còn có một cảm giác tự trách sâu sắc……
Một người xa lạ chỉ ở bên bé con vài ngày cũng có thể khiến Bùi Dục Kỳ hoạt bát vui vẻ như một đứa trẻ bình thường, vậy trong ba năm rưỡi này anh đã làm gì vậy……
Tâm trí của anh đầy những cảm xúc tiêu cực như tuyệt vọng trả thù, lại hoàn toàn phớt lờ rằng đối với con mà nói điều quan trọng nhất là có bố ở bên bầu bạn……
Cũng khó trách con không muốn thân mật hoặc thậm chí ghét anh……
Trong lòng Bùi Ôn Du ngũ vị tạp trần, khi nghe đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, lúc này mới tạm ngừng cuộc gọi họp bằng giọng nói.
Chu Khải Hoa được Bùi tổng ra hiệu tiến tới mở cửa, thấy chỉ có một mình Bùi Dục Kỳ, mặc một chiếc áo T-Shirt ngắn tay hình con mèo, trong tay đang cầm túi nhựa, hắn quan tâm hỏi: “Dục Kỳ, có chuyện gì cần giúp hả?”
Vào buổi chiều, khi Chu Khải Hoa đến nhà Bùi tổng, đúng lúc gặp Thẩm Tuyết đang chuẩn bị dẫn Bùi Dục Kỳ ra ngoài mua quần áo. Mà trong lúc họp, cũng nghe thấy âm thanh của Bùi Dục Kỳ và Thẩm Tuyết trở về nhà.
Hiện giờ, Bùi Ôn Du bảo Chu Khải Hoa mở cửa cũng vì đoán Bùi Dục Kỳ có thể đến tìm Chu Khải Hoa, anh cho rằng bé muốn Chu Khải Hoa giúp đỡ chuyện gì đó. Ví dụ như có những bộ quần áo không dễ mặc.
“Con chào chú, con tìm bố ạ.”
Nhưng câu trả lời của Bùi Dục Kỳ thật ngoài dự kiến của họ.
Bé không trực tiếp bước vào phòng, hơi sợ sệt cúi thấp đầu, rồi sau khi ôm chặt cái túi nhựa trong tay, lấy hết dũng khí nói: “Bố ơi, hiện tại bố có tiện không ạ? Con có thứ muốn tự tay tặng cho bố.”
“Nếu bố không rảnh, con có thể chờ đến khi nào bố rảnh lại đến tặng.”
Đây là lần thứ ba Bùi Ôn Du nghe thấy Bùi Dục Kỳ chủ động gọi bố.
Khác với âm thanh khàn khàn lần trước, lúc này giọng nói ngọt ngào đặc trưng của trẻ nhỏ trong trẻo và mềm mại, gọi từng tiếng từng tiếng “bố ơi”, vừa dịu ngoan lại vừa lễ phép.
Bùi Ôn Du nương theo giọng nói nhìn qua, trong bóng đêm tưởng tượng ra khung cảnh của giờ phút này.
Không thể tưởng tượng nổi…… Lại làm cõi lòng anh có một sự xúc động tha thiết……
“Bố rảnh, vào đi.”
Bùi Ôn Du đang chủ trì một cuộc họp rất quan trọng, nhưng anh vẫn vì con mình mà dừng lại toàn bộ cuộc họp.
Giờ phút này, nghe được tiếng bước chân nhỏ bé đến gần, giọng anh khó có thể đè nén mà trở nên dịu dàng, vừa quan tâm vừa tò mò hỏi: “Có gì muốn tặng bố vậy?”
Bùi Ôn Du đang đoán, có lẽ Thẩm Tuyết lại bày bé con làm sandwich nữa rồi. Nhưng khi tiếng bước chân của Bùi Duc Kỳ đến gần, anh không hề ngửi thấy mùi thức ăn nào.
“Bố, cái này tặng cho bố……”
Bùi Ôn Du không nhìn thấy, theo bản năng vươn tay ra theo hướng phát ra giọng nói. Bắt được một túi nhựa to, anh cách chiếc túi nhựa khẽ nắn miết, mềm mại…… Hình như là quần áo……
Hôm nay họ cũng mua quần áo cho anh……
Bùi Ôn Du nghĩ như vậy, nhìn về phía Chu Khải Hoa để tìm kiếm sự trợ giúp, mà giây tiếp theo liền nghe thấy một giọng nói mềm mại nũng nịu vang lên trước người mình.
“Bố ơi, chúc mừng ngày của bố!”
Động tác vân vê túi nhựa của Bùi Ôn Du lặng lẽ dừng lại, giọng sữa ngọt mềm mang theo âm cuối nhướng cao, có một loại tình cảm mãnh liệt như bơi vào trong góc xó mệt mỏi ảm đạm nhất.
“Là con và…… Cô giáo…… Cùng nhau mua quà, hy vọng bố có thể thích!”
Trái tim đập thình thịch loạn xạ, khóe môi Bùi Ôn Du không kìm chế được mà nhếch lên, dịu dàng đáp lại: “Cảm ơn Dục Kỳ, bố rất thích, cảm ơn con đã chuẩn bị quà cho bố.”
Anh muốn duỗi tay xoa nhẹ đầu bé, lại sợ mình xoa nhầm hướng, tiện đà quan tâm hỏi: “Hôm nay chơi có vui không? Buổi tối đã ăn gì?”
Nghe thấy bố nói thích, còn chủ động quan tâm mình, Bùi Dục Kỳ vui vẻ không kìm nén được, bé “Ừm ừm” gật đầu.
Bùi Ôn Du rất ngạc nhiên với vốn từ vựng của Bùi Dục Kỳ, lại nghe thấy Bùi Dục Kỳ chủ động hỏi ngược lại, “Còn bố thì sao? Buổi tối bố đã ăn gì ạ?”
Hô hấp của Bùi Ôn Du cứng lại, vẻ mặt càng thêm dịu dàng nói: “Bố vẫn chưa ăn cơm…… Đợi lát nữa mới ăn.”
Đã hơn bảy giờ rồi…… Mà bố vẫn chưa ăn cơm!
Kinh ngạc nhìn chú Chu, Bùi Dục Kỳ mới nhận ra chú Chu ở trong phòng bố nhất định là bận làm việc rồi. Bố vừa nói mình rảnh chắc là lừa bé……
Bé cau đôi mày nhỏ, cuối cùng cố lấy hết dũng khí nói: “Bố ơi ăn cơm quá muộn không tốt cho sức khỏe…… Nhất định phải ăn cơm đúng giờ…… Con không quấy rầy bố và chú Chu nữa……”
Khi nhìn thấy mẹ đang đứng đợi ở cầu thang, bé lập tức nở một nụ cười, như một con chim sơn ca với những bước đi nhanh nhẹn lao về phía trước.
“Bố nói rất thích!”
Bé kề tai nói nhỏ.
Cuối cùng, bé khẽ lo lắng nói thêm: “Bố vẫn chưa ăn cơm……”
Sau khi tiếng bước chân nhảy nhót của Bùi Dục Kỳ biến mất dưới lầu, hồi lâu sau Bùi Ôn Du vẫn chưa hoàn hồn lại.
Anh bận rộn với công việc đến mức thường xuyên quên ăn cơm, có khi đến tám, chín giờ mới ăn tối…… Có rất nhiều việc phải làm sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn ô tô, hôm nay vừa họp đã quên mất thời gian……
Không ngờ lại bị một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi dặn dò ăn cơm……
Trong lúc nhất thời Bùi Ôn Du có chút hoảng hốt, thật khó để tưởng tượng mọi thứ vừa xảy ra là chân thật……
Nhưng chiếc túi nhựa trên tay đã nói rõ với anh rằng, tất cả những điều này không phải là giấc mơ.
“Lần đầu tiên tôi nhận được quà từ Dục Kỳ……”
Bùi Ôn Du vẫn có chút không thể tin được, cẩn thận từng li từng tí mở túi nhựa trong tay ra, lấy tay vuốt ve từng chút một, nhẹ giọng hỏi: “Dục Kỳ mang đến một bộ quần áo và một bức thư đúng không?”
Chu Khải Hoa sáp đến gần nhìn, sau khi nhìn thấy họa tiết hoạt hình trên quần áo lập tức nén cười: “Vâng, hơn nữa còn là đồ đôi bố con. Vừa rồi Dục Kỳ cũng mặc kiểu này.”
“Đồ đôi bố con như thế nào?” Bùi Ôn Du tò mò hỏi.
Chu Khải Hoa cười miêu tả một chút hoa văn được in trên áo: “Là hình vẽ con mèo! Bùi tổng anh muốn mặc không? Đáng yêu lắm!”
Bùi Ôn Du: “……”
Nhanh chóng giúp Bùi Ôn Du thay vào bộ đồ đôi bố con giống hệt con trai mình, Chu Khải Hoa lén lút chụp một vài bức ảnh chờ sau khi Bùi tổng hồi phục thị lực sẽ dùng cái này làm bằng chứng trêu chọc anh.
Nhưng sau khi chụp xong, vẫn nhịn không được thở dài nói: “Đột nhiên hơi hâm mộ, tôi còn chưa nhận được quà của con tôi nữa. Thằng nhóc thối đó e là ngày của bố là ngày gì cũng không biết ấy chứ…… Chắc là cô Thẩm dạy rồi, cô Thẩm thật sự lợi hại, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cậu bé trước kia đến nói còn không biết đã có thể viết chữ rồi……”
Nhìn thấy Bùi tổng lấy từ trong phong bì ra một tấm thiệp chúc mừng, Chu Khải Hoa không khỏi liếc trộm hai lần.
“Thằng bé viết ư?” Bùi Ôn Du giật mình hỏi, sau đó lắc đầu nói: “Chắc là Thẩm Tuyết viết một lần, sau đó con bắt chước theo.”
Anh nói xong, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve tấm thiệp một lần. Không có dấu vết lồi lõm nào nên anh hoàn toàn không biết con mình đã viết gì.
Chắc không gì hơn ngoài câu “Ngày của bố vui vẻ.”
Nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Trên thiệp viết gì vậy?”
Lần đầu tiên nghe được Bùi tổng dùng giọng điệu mong chờ như vậy hỏi mình, hơn nữa sau khi Tiết Huệ Vũ qua đời, Bùi tổng vẫn luôn lạnh lùng giống như ao tù nước đọng giờ phút này đang mặc một chiếc áo T-Shirt con mèo đáng yêu vô địch, sự đáng yêu tương phản như vậy khiến Chu Khải Hoa không nhịn được mà nở nụ cười.
“Đợi sau này Bùi tổng hồi phục thị lực, rồi tự mình xem đi.”
Bùi Ôn Du ngẩn ra.
“Cậu biết đó, có thể tôi……”
Chu Khải Hoa lập tức đánh gãy lời không may của anh, lại lặp đi lặp lại từng chữ nói: “Bùi tổng, anh nhất định sẽ hồi phục thị lực, chờ sau khi hồi phục thị lực, thì tự mình nhìn xem.”
Từ khi Bùi Ôn Du tỉnh lại đã được hai tuần, về nhà cũng đã một tuần.
Trong khoảng thời gian tại ngoại Bùi Vĩnh Ngọc càng khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn hơn, ngoại trừ giả tạo gọi một cuộc điện thoại, hai người không có bất kỳ đối đầu nào nữa.
Dư luận sôi sục nhưng trùng hợp vì bóc ra scandal của một ngôi sao lưu lượng, lực chú ý của dư luận hiện giờ dồn hết về việc nam nghệ sĩ lừa dối người hâm mộ đó, mắng nhiếc vì nhiều lần ngoại tình trong hôn nhân, ầm ĩ túi bụi.
Mọi chuyện giống như Bùi Ôn Du dự đoán, vụ bê bối của nghệ sĩ này được dùng để che đậy vụ bê bối của các chính trị gia tài phiệt, giờ đây sự chú ý của mọi người đã thành công chuyển hướng, vụ án của tập đoàn Bùi Thị dần không còn được mọi người chú ý, vì Bùi Vĩnh Ngọc ngày càng khiêm tốn còn Bùi Ôn Du cần tĩnh dưỡng mà dần dần nhạt nhòa khỏi tầm mắt của mọi người.
Bùi Ôn Du biết tuyệt đối không thể để chuyện này cứ thế mà bị chôn vùi, anh phải mau chóng bình phục. Vậy nên mỗi ngày đều uống thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu, thuốc Đông y về mắt, mỗi ngày bác sĩ Cố đều tự mình tới nhà bó thuốc, châm cứu vật lý trị liệu, mát xa huyệt vị.
Thậm chí, mỗi tuần đều sẽ khám siêu âm, điện não và khám khoa mắt định kỳ.
Nhưng triệu chứng mù lâu ngày không thuyên giảm.
Sau khi Bùi Ôn Du truy hỏi đến cùng, bác sĩ Cố mới nói ra sự thật.
Kết quả tái khám của Bùi Ôn Du không được lạc quan.
Ban đầu cho rằng đó là mù tạm thời do tụ máu não hoặc tụ máu ở mắt, nhưng sau bao ngày thuốc thang, uống thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ máu tụ lâu ngày, lưu lượng máu não dần hồi phục và cũng được cung cấp đủ oxy, nhưng đồng tử của Bùi Ôn Du khi ánh sáng chiếu rọi vào vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Vì vậy, Bùi Ôn Du không chỉ đơn thuần là dây thần kinh thị giác bị máu tụ tắc nghẽn, mà là dây thần kinh thị giác của anh cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Mô thần kinh thường là mô không thể tái tạo, rất khó để phục hồi chức năng thị giác trở lại bình thường ngay cả khi điều trị bằng phẫu thuật, tức khả năng lấy lại thị lực là rất nhỏ.
Anh có lẽ, không bao giờ có thể nhìn thấy dáng vẻ con trai mình lớn lên.
Ngay cả dáng vẻ tươi cười sáng lạn của hiện tại, cũng vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
Vì vậy sau khi biết kết quả, Bùi Ôn Du đã tính đến tình huống xấu nhất, ngay trong chiều nay đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với đội ngũ thân tín nhất của mình.
Sau khi lặng lẽ ăn tối xong, Bùi Ôn Du đã che giấu cảm xúc thật tốt, rồi tiếp tục có một cuộc họp thoại với đoàn đội của mình.
Cuối cùng sau khi có thời gian nhàn rỗi, anh đã lần lượt gọi cho hai vệ sĩ của Bùi Dục Kỳ.
Điện thoại của Bùi Ôn Du sau khi tỉnh dậy đã được cài ở chế độ mù, mỗi khi nhấn một phím sẽ có âm báo vang lên, mà trong khoảng thời gian này, anh đã có thể tự mình sử dụng thuần thục điện thoại dành cho người mù.
Hai vệ sĩ đã đem mọi chuyện xảy ra hôm nay báo cáo từ đầu đến cuối cho Bùi tổng, từ khi mua quần áo đôi bố con vì Bùi Dục Kỳ thích con búp bê mèo đến chuyện Bùi Dục Kỳ bị bắt nạt.
Thân làm vệ sĩ, họ nên bảo vệ Bùi Dục Kỳ càng sớm càng tốt, nhưng trước khi ra ngoài Bùi tổng đã từng dặn dò họ phải nhìn thử phản ứng của Thẩm Tuyết, hơn nữa người bắt nạt Bùi Dục Kỳ là một thằng nhóc mới bốn tuổi, bọn họ cũng không thể đánh một đứa trẻ bốn tuổi được, cho nên mới án binh bất động.
Vì thế, một vệ sĩ cũng đã ghi âm lại toàn bộ quá trình.
Vốn dĩ muốn nắm được bằng chứng thằng nhóc kia bắt nạt, nhưng không ngờ lại ghi được nhiều thứ hơn tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT