Sở Cẩm Diệu quỳ trên mặt đất, khóc nói: “Tổ mẫu, con thật sự không biết sao lại thế này. Người phải tin con.”
Nếu thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tại sao còn xin lão phu nhân khoan dung? Sở Cẩm Nhàn thầm nhạo báng trong lòng. Hôm qua, nàng ta còn khóc lóc kể lể, luôn miệng nói Sở Cẩm Dao xé tập thơ của mình, một mực khẳng định chỉ có một bản, không có bản sao. Nhưng hôm nay, lại có một tập thơ hoàn hảo không tổn hại gì. Chưa cần nói tới Sở lão phu nhân hay Sở Cẩm Nhàn quen nhìn sóng to gió lớn, chỉ cần một nha hoàn nhỏ hầu hạ bên cạnh thôi cũng đoán ra được. Đoán chừng Sở Cẩm Diệu tự xé nát tập thơ mà không thừa nhận rồi giờ lấy bản sao che mắt, treo đầu dê bán thịt chó, vu oan cho Ngũ tiểu thư.
Sở Cẩm Dao không ngờ, hôm qua mình vừa bị đánh vào lòng bàn tay, hôm nay báo ứng đã tìm đến Sở Cẩm Diệu. Bỗng nhiên, nàng nhớ đến trạng thái không ổn định của Tần Nghi rồi sau hắn còn một mình ra ngoài một chuyến. Tuy Sở Cẩm Dao không hỏi han Tần Nghi nhưng trong lòng đã đoán được phần nào. Hình như, đây là do Tần Nghi đích thân ra tay?
Dù sao thì ngoại trừ hắn, chẳng còn ai có thể im lặng lôi được tập thơ Sở Cẩm Diệu giấu ra rồi nhân đêm khuya thả vào mái hiên bên lão phu nhân. Còn cả Lâm Hi Viễn nữa. Lâm Hi Viễn là người thế nào? Sao hắn lại làm rơi sách ở chỗ Sở lão phu nhân được? Hơn hết, nó còn đúng dịp, thuận tiện tìm được cả tập thơ của Sở Cẩm Diệu.
Sở Cẩm Dao ngẫm lại vẫn thấy khó mà tin nổi. Tạm bỏ qua Sở Cẩm Diệu với Sở lão phu nhân thì Tần Nghi làm cách nào lẻn được vào trong viện Lâm Hi Viễn rồi bình yên vô sự cầm sách đi ra? Thư phòng của nam tử và nữ tử không giống nhau. Thư phòng của nam tử vừa dùng để xử lý công việc lẫn đọc sách viết lách vừa là nơi nói chuyện quan trọng. Sở Cẩm Dao suy nghĩ hồi lâu mà chẳng nghĩ ra nổi Tần Nghi làm thế nào.
Nhưng lão phu nhân không biết đến sự tồn tại của Tần Nghi. Bà chỉ cho rằng Sở Cẩm Diệu hãm hại Sở Cẩm Dao, rồi còn ngu xuẩn tới mức để lại chứng cứ, ngay hôm sau đã bị thế tử tìm ra được. Liệu có phải Lâm Hi Viễn đánh bậy đánh bạ trúng hay không tạm không nói nhưng tâm địa xấu xa lại ngu xuẩn của Sở Cẩm Diệu đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sở Cẩm Diệu quỳ trên đất, toàn thân như rơi vào hầm băng, run rẩy kịch liệt vì sợ hãi. Lão phu nhân ghét nhất việc có người lừa mình. Cho dù người đó là cháu gái ruột thịt cũng không thoát khỏi trừng phạt chứ đừng nói tới người ngoài như Sở Cẩm Diệu. Nàng ta không phải người của Trường Hưng Hầu phủ, con gái Triệu thị hay bất kỳ liên quan gì tới Sở gia. Hiện tại, nàng ta còn chọc giận Sở lão phu nhân thì có bị đuổi đi không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT