Khẽ tắt máy, nhưng nụ cười vẫn còn vươn trên môi của y. Bởi lẽ người ban nãy là chồng của y - Liễu Kỳ Uân. Họ cưới nhau cũng được một hai năm. Tính cách của người kia rất tốt. Luôn chiều chuộng, bảo vệ Lạc Thất. Mới nghĩ đến đó, trong lòng Lạc Thất đã như có trăm hoa đua nở.
Ngô Tuấn Mỳ khẽ đánh mắt sang Lam Khải Lương. Thấy vẻ mặt hắn vẫn điềm tĩnh không có biểu cảm gì khác lạ liền thở phào một hơi. Như vậy là tốt rồi. Ít ra, có thể chứng minh Lam Khải Lương thật sự đã dứt tình với Lạc Thất. Tính ra như vậy là ổn thõa nhất. Dẫu sao Lạc Thất cũng có chồng rồi. Nếu hắn vẫn còn tư tâm với người ta thì thật sự sẽ trở thành một mớ mồng bông khó giải quyết!
Xe lăn bánh một hồi thì dừng ở biệt thự nhà Lạc Thất. Lam Khải Lương cùng Ngô Tuấn Kỳ khẽ tạm biệt y, kế đó chếc xe tiếp tục lăn bánh trên đường. Đi được một đoạn thì Ngô Tuấn Kỳ khẽ lên tiếng.
- Cậu trông rất bình thản?
- Ý gì?
Lam Khải Lương vẫn tập trung lái xe, vẻ mặt cũng chẳng có chút biểu cảm gì khác lạ.
- Không có gì, xem ra là nghĩ thông rồi!
Ngô Tuấn Kỳ định thăm dò một chút thôi. Nhưng mà xem ra không cần thiết, cái tên này về những mặt khác thì anh không thể đoán chắc nhưng mà về mặt tình cảm thì lại rất dễ đoán. Chỉ cần thương ai thì đều sẽ lộ hết ra trên nét mặt. Biểu cảm nãy giờ cũng không có gì là giả dối. Vả lại, mấy ngày nay tiếp xúc với Lạc Thất hắn cũng không có trạng thái gì khác thường. Như vậy có thể chứng minh hắn thật sự đã bỏ được người kia ra khỏi lòng mình.
Lam Khải Lương dường dĩ nhiên hiểu được hàm ý của Ngô Tuấn Kỳ. Hắn cau nhẹ khóe môi, sau đó thong thả nói.
- Yên tâm, hiện tại tôi biết rõ người bản thân yêu là ai!
Chuyện của hắn và Lạc Thất vốn đã là quá khứ. Mà nói đi nói lại trong chuyện này chỉ là hắn đơn phương tình nguyện mà thôi. Hắn cũng đã từng cho rằng cả đời này hắn sẽ không yêu ai ngoài Lạc Thất. Nhưng mà số phận đưa đẩy thật sự rất bất ngờ. Hắn luôn cho rằng chính mình sẽ không mở lòng và xem An Hòa là em trai. Nhưng cuối cùng tình cảm đó lại biến chuyển, trở nên sâu đậm khiến hắn khó lòng kiểm soát. Vả lại, hắn và Lạc Thất vốn là không có kết quả…nếu lúc đó mẹ hắn không ngăn cản thì bây giờ mọi thứ đã trở nên tồi tệ…
Lam Khải Lương vẫn có chút mơ hồ khi nhớ lại những chuyện Lạc Thất đã nói với mình. Chuyện kể ra cũng phải quay về mấy ngày trước…
Sau khi bàn kế hoạch với Điệp Vĩnh Y. Lạc Thất bảo rằng có chuyện muốn nói riêng với Lam Khải Lương do đó mà Ngô Tuấn Kỳ mới tránh mặt một lát.
Đối diện với nhau, trong lòng Lam Khải Lương đã không còn rung động như ngày trước. Đối với người bản thân vốn tâm tâm niệm niệm giờ đây vỏn vẹn chỉ còn một mảnh phẳng lặng.
- Cậu sống vẫn tốt chứ?
Lạc Thất là người lên tiếng nhằm phá đi không gian đang diễn ra. Lam Khải Lương cũng lịch sự mà gật đầu đáp lại.
- Vẫn ổn! Cậu có gì muốn nói sao?
Nhận thấy gì đó ấp úng trong đáy mắt người kia. Lam Khải Lương cũng có phần nghi hoặc. Rốt cuộc y muốn nói gì với hắn?
Lạc Thất nhìn chằm hắn. Sau đó nhịn không được mà thở dài ra một cái. Năm đó y vốn dĩ cũng chỉ xem Lam Khải Lương là anh em chí cốt mà thôi. Ấy vậy mà thật không ngờ họ lại là anh em cùng cha khác mẹ. Thế sự đúng là vô thường, trái đất này tròn đến mức khó hiểu…
- Năm đó, cậu có biết vì sao tôi lại rời đi hay không?
Lạc Thất cảm thấy giữa hai người bọn họ vẫn có một dấu chấm hỏi lớn. Đó là sự kiện y đột nhiên rời đi. Cũng vì vậy mà hiện tại mối quan hệ của cả hai nhìn thế nào cũng cảm thấy có sự xa cách. Ban đầu, Lạc Thất cũng chẳng biết có nên nói chuyện này ra hay không bởi lẽ dẫu sao nó cũng là một vấn đề nhạy cảm. Nhưng mà mọi thứ hiện tại vẫn diễn ra bình thường. Ai cũng có cuộc sống riêng biệt cả. Vì thế dù bí mật đó có được khui ra thì cũng không có vấn đề. Vả lại, khi còn ở bên Canada, y có đôi lần sẽ tìm hiểu về cuộc sống của hắn và gia đình. Do đó liền biết được chuyện của hắn và An Hòa. Không biết có phải do y nghĩ nhiều hay không. Nhưng y cảm thấy mối quan hệ của hai người dường như bị y là kẻ ở giữa ngăn cách. Do đó y nghĩ rằng nói ra tất cả sự việc ngày hôm đó sẽ là một sự giải thoát và kết thúc tất cả. Dẫu sao Lam Khải Lương cũng tính là người trong cuộc. Hắn có quyền biết tất cả sự việc năm đó…
- Nói ra thì có thể cậu sẽ không tin nhưng mà A Lương…thật ra tôi và cậu là anh em cùng cha khác mẹ!
“…”
Lam Khải Lương bất động, đôi đông tử mở to không dám tin vào những gì bản thân nghe thấy. Anh em cùng cha khác mẹ? Làm sao có thể chứ? Ba của hắn yêu thương mẹ của hắn như vậy làm sao có thể ngoại tình được?
Đáy mắt Lam Khải Lương ánh lên tia nghi hoặc. Hắn thật sự không dám tin tưởng lời của Lạc Thất. Bởi lẽ nó hoàn toàn không có căn cứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT