- Ông chủ, bà ấy rõ ràng là muốn gây hại cho cậu Hòa!
Chiều hôm ấy khi Điệp Vĩnh Y trở về Tô Hy đã kể lại toàn bộ sự việc cho ông nghe khiến sắc mặt ông biến xấu đi. Ông cũng biết lòng dạ của đứa con dâu này không sạch sẽ chỉ là ông không ngờ chuyện như vậy bà ta cũng dám làm. Điều này càng phần nào chứng minh được suy nghĩ trong lòng ông về sự thật năm đó.
Đang rơi vào vòng xoáy của suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn vào thì là một số lạ khiến ông thoáng chau mày. Khẽ cầm lên điện thoại rồi lướt nhẹ. Giọng nói này ông dễ dàng nhận ra là ai.
- Được rồi, gặp cậu sau!
Điệp Vĩnh Y cúp máy, sau đó để điện thoại qua một bên. Kế đó liền nhìn Tô Hy căn dặn.
- Hòa Hòa tạm thời phải nhờ con chăm sóc!
Nói xong liền bảo Tô Hy trở về nghỉ ngơi, còn bản thân ông thì gọi cho thư ký…
- Chuẩn bị xe đi, đi với tôi đến đây một chuyến!
…
- Ông chủ, họ có tin tưởng được không?
Thư ký Tô nhìn Điệp Vĩnh Y hỏi. Vừa nhận được cuộc gọi của Điệp Vĩnh Y ông đã gấp rút lái xe đến. Hiện tại họ đã đến chỗ hẹn rồi. Chỗ này theo như trên bản đồ tìm kiếm thì là nơi yêu thích của Ngô thiếu gia - Ngô Tuấn Kỳ.
- Tôi nghĩ họ cũng không có thì giờ mà đùa giỡn đâu!
Hiện tại họ đang được người hầu của Ngô Tuấn Kỳ dẫn vào. Sau một hồi, cuối cùng họ dừng lại ngay một căn phòng. Vừa mở cửa liền nhìn thấy Ngô Tuấn Kỳ và Lam Khải Lương đã đợi sẵn.
- Chuyện ban nãy cậu nói có ý gì?
Điệp Vĩnh Y nhìn chằm vào Lam Khải Lương. Với cách nói chuyện ban nãy của người này ông có thể đoán rằng không phải đùa giỡn. Nhưng mà tốt nhất vẫn nên hỏi cho ra lẽ.
- Đây là những thông tin mà chúng tôi đã tìm được, ngài cứ xem sẽ rõ!
Lam Khải Lương đặt sắp giấy tờ lên bàn rồi đẩy về phía hai người kia. Thư ký Tô làm đúng theo nhiệm vụ của mình mà cầm sấp tài liệu lên mở ra nhìn thoáng một lượt rồi mới đưa cho Điệp Vĩnh Y bên cạnh.
“…”
- Hai người điều tra chuyện này có phải không phù hợp lắm hay không?
Điệp Vĩnh Y nhàn nhạt mở miệng nói. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của gia đình ông. Bị người ngoài xen vào điều tra thì cũng không hay ho gì mấy.
- Nếu là chuyện của ngài Điệp thì tôi cũng không hứng thú, nhưng mà nó không chỉ liên quan đến một mình ngài.
Ý của Lam Khải Lương rất rõ ràng. Hắn tham gia vào cuộc điều tra này không phải vì Điệp Vĩnh Y hay nhà họ Điệp mà đơn giản là chỉ vì An Hòa mà thôi. Ban đầu hai người bọn họ không có ý định sẽ hợp tác với Điệp Vĩnh Y. Nhưng mà dẫu sao hiện tại bọn họ cũng chỉ là người ngoài. Muốn điều tra để giúp đỡ hai anh em cậu là điều khó có thể thành công suôn sẻ. Do đó họ cần có người hỗ trợ, và người bọn họ có thể cùng nhau hợp tác không ai khác đó là Điệp Vĩnh Y.
Điệp Vĩnh Y nghe Lam Khải Lương nói cubgx hiểu được ẩn ý trong đó. Ông im lặng không đáp, sau đó tiếp tục đọc tiếp những thông tin trên giấy. Một trong số đó giống với những gì ông đã điều tra được…
“Quả nhiên là do cô ta gây ra…”
Điệp Vĩnh Y siết chặt tài liệu trong tay. Ánh mắt cũng hằn lên tơ máu. Phẫn nộ, tức giận, hối hận không ngừng bủa vây lấy ánh mắt của ông. Nếu năm đó ông có thể tỉnh táo…nếu năm đó ông không cố chấp như vậy…nếu năm đó…
Sự dằn vặt như đè nặng lên thân hình lớn tuổi. Ông là một người cha thất bại…một người cha khiến con mình phải sống trong đau khổ…
- Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào. Mọi thứ vẫn chỉ rời rạc như vậy thôi! Do đó, chúng tôi mong rẳng có thể hợp tác với ngài để vạch mặt người đàn bà đó!
Ngô Tuấn Kỳ chậm rãi giải thích toàn bộ kế hoạch. Nhưng Điệp Vĩnh Y vốn là người tàn nhẫn trong thương trường và kẻ thù dĩ nhiên sẽ không chấp nhận với kế hoạch một cách từng bước của anh.
- Chuyện này tôi nghĩ rằng hai cậu không cần thiết phải tiếp tục xen vào! Liễu Trân là con dâu trong nhà tôi! Tôi nhất định sẽ có cách giải quyết cô ta!
Điệp Vĩnh Y cảm thấy bản thân sẽ thật ngu ngốc nếu tiếp tục để đứa con dâu kia tung hoành ngang ngược. Vì thế ông muốn thật nhanh gọn, khiến người đàn bà độc ác kia phải trả giá cho tội lỗi của mình.
- Tôi có thể hiểu sự khó chịu trong lòng ngài. Nhưng Liễu gia tuy không phải là một tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới nhưng về phía quan hệ ngoại giao lại vô cùng tốt. Nếu bây giờ chúng ta không có một kế hoạch rõ ràng thì chắc chắn…
- Lũ trẻ các cậu thì làm sao có thể hiểu rõ mọi chuyện chứ? Một Liễu gia bé nhỏ mà cũng có thể so với Điệp gia của tôi sao? Rõ là hoang đường!
Điệp Vĩnh Y cười lạnh. Ông sống trong thương trường bao lâu nay rồi. Chưa ai có thể uy hiếp ông cả. Một Liễu Trân nhỏ bé thì có thể làm được gì cơ chứ? Ông không tin, bản thân lại không thể trị được ả đàn bà đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT