Tách!

Ánh đèn bật lên. Cả căn phòng phút chốc được thắp sáng. Lam Khải Lương nhíu mi sau đó nâng mắt nhìn liền nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình đang đứng trước mặt.

- Mẹ…có chuyện gì sao?

Lam Khải Lương lắc đầu cố giúp bản thân thanh tỉnh. Lương Kỳ nhìn hắn thật lâu sau đó thở dài một cái. Bà khẽ ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước mặt. Sau đó nhìn con trai mình nói.

- Tâm trạng con có vẻ đang rất tệ? Là vì…Lạc Thất sao?

Như chạm trúng vẫy ngược của hắn. Ngay lập tức sắc mặt của Lam Khải Lương chuyển xấu. Mà Lương Kỳ thấy một màn như vậy, tâm trạng lại càng thêm trùng xuống.

Bà sở dĩ còn không biết phải nói thế nào cho ổn thõa. Nhưng đến tận bây giờ, còn một khoảng thời gian nữa là hôn lễ của cả hai sẽ diễn ra. Vậy mà nhìn xem, trong lòng Lam Khải Lương vẫn không quên được người họ Lạc kia. Thử hỏi, như vậy sẽ công bằng với An Hòa hay sao? Cậu xứng đáng bị đối xử như vậy hay sao?

- Nếu không có chuyện gì thì con xin phép…

Lam Khải Lương lấy hết phần tình táo mà trả lời mẹ mình. Cả cơ thể và tâm trạng của hắn bây giờ đều vô cùng tệ.

- Con thật sự không có tình cảm với Hòa Hòa hay sao?

“…”

- Trước giờ, xem ra là bà già này làm chuyện rãnh rỗi…

Lương Kỳ cười khổ nhìn con trai mình. Quyết định hôm nay của bà có lẽ sẽ là tốt nhất. Bà đã gây ra một mớ hỗn độn rồi. Nếu còn không giải quyết thì cuối cùng cả hai người đều sẽ phải chịu đau khổ.

- A Lương, con và Hòa Hòa không cần phải tổ chức hôn lễ nữa đâu…

- Mẹ?

Lam Khải Lương khựng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn mẹ của mình. Hắn có chút không biết vì sao trong lòng lại trống rỗng đến lạ. Cái khoảnh khắc câu nói của bà vừa dứt, trong lòng hắn cũng như khẽ vỡ ra. Hắn cứ tưởng chỉ cần liên quan đến Lạc Thất đã đủ khiến hắn nhức nhói tâm can. Nhưng mà cớ gì…chuyện này lại không hề liên quan đến y? Chưa kể, đây không phải là điều hắn luôn mong ước hay sao?

- Mẹ lại muốn…làm gì nữa sao?

- Ba năm rồi A Lương, ba năm rồi con vẫn không chịu mở lòng với Hòa Hòa! Thằng bé vô tội, nó không có lỗi gì cả! Trăm sai ngàn sai đều là do mẹ sắp đặt! Vì thế bây giờ…mẹ mong rằng còn có thể giải quyết trước khi nó chuyển xấu đi!

Quả thật Lương Kỳ rất ích kỷ. Nếu không phải do An Hòa có con, rồi An Đồng khơi gợi lại quá khứ thì có lẽ bà vẫn sẽ chấp niệm mà muốn cậu và hắn cùng về chung một nhà với nhau. Dẫu sao từ đầu đến cuối, bà chỉ luôn đứng ở một phía mà nghĩ cho Lam Khải Lương. Miệng lúc nào bà cũng nói yêu thương An Hòa nhưng những việc bà làm lại vô tình tổn thương lấy cậu…

- Cuộc đời của con…sau cùng đều do một tay mẹ sắp xếp cả…

Lam Khải Lương chợt trào phúng mẹ mình. Hắn không biết cảm xúc lúc này là như thế nào. Hắn chỉ có thể diễn tả rằng nó trông vô cùng tồi tệ. Hắn cảm thấy bản thân như một con rối vậy. Chỉ cần mẹ hắn thích thì sẽ thế này. Đến khi bà muốn đổi ý thì số phận của hắn cũng sẽ phải thay đổi.

- A Lương, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi! Dẫu sao con vẫn không có tình cảm với Hòa Hòa. Nếu cứ tiếp tục cả hai nhất định sẽ…

- Vậy thì tại sao ba năm trước mẹ lại không nghĩ như vậy? Tại sao ba năm trước lại chia cắt con và Thất Thất?

Lam Khải Lương lắc đầu giễu cợt. Có lẽ hôm nay hắn say đến điên rồi cũng nên. Do đó mới có thái độ bất kính với mẹ mình như vậy. Nhưng mà hắn thật sự…thật sự cảm thấy rất khó chịu! Cớ gì cuộc sống hắn đều do một tay bà định đoạt? Cớ gì từ đầu đến cuối mẹ hắn chưa từng đặt bản thân vào vị trí của hắn? Hắn cảm thấy, hắn chẳng là gì cả…tình cảm, cuộc sống của hắn từ đầu đến cuối đều chỉ là một vở kịch mà mẹ hắn dựng nên!

Lương Kỳ nghẹn họng, ánh mắt chút gơn sóng nhìn con trai của mình. Thái độ của hắn như vậy, phải chăng là đã động lòng với An Hòa? Bà chau nhẹ mày sau đó khẽ lên tiếng. Trong giọng nói không tránh khỏi có phần thăm dò.

- Con đối với Hòa Hòa có phải là tình cảm đó hay không?

“…”

Lam Khải Lương cảm thấy đầu của bản thân ong ong liên hồi. Hắn…yêu Vĩnh An Hòa sao? Không thể! Không thể nào! Làm sao có chuyện đó được chứ? Người hắn yêu là Lạc Thất mới đúng! Lạc Thất của hắn và Vĩnh An Hòa hoàn toàn là hai thái cực khác biệt. Lạc Thất của hắn xinh đẹp, thông minh sắc sảo. Vĩnh An Hòa kia lại là một kẻ ngốc suốt ngày chỉ đòi ăn đồ ngọt. Lạc Thất của hắn luôn cùng hắn đi chơi thể thao, cùng hắn ôn tập những kỳ thi quan trọng. Còn Vĩnh An Hòa lúc nào cũng làm phiền hắn. Bám lấy hắn muốn hắn chơi cùng. Nhìn phương diện nào Lạc Thất vẫn tốt hơn Vĩnh An Hòa rất nhiều…hắn có thể sẽ quên Lạc Thất. Quên một người ưu tú như vậy mà thích Vĩnh An Hòa một kẻ ngốc hay sao?

Làm sao có thể chứ? Đó rõ ràng là một câu chuyện hài mà…phải rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện hài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play