Thấy cậu đung đưa hai chân, ánh mắt lại đặt trên vỏ kẹo ban nãy Lạc Thất tặng. Lương Kỳ khẽ mở miệng hỏi.

- Sao vậy? Có kẹo rồi Hòa Hòa vẫn không vui sao?

An Hòa nghe thấy tên mình được gọi liền ngẩng mặt lên nhìn bà. Kế đó cái miệng nhỏ lại tiếp tục ríu rít.

- Dui mà...An Hòa dui lắm!! Nhưng mà...nhưng mà An Hòa mún, mún chơi dới anh Lương mà anh Lương học...học lâu lắm lunnn!

An Hòa bĩu bĩu môi, trông cứ như là đang giận dỗi vậy. Bất giác như một phản xạ tự nhiên của cơ thể. Lương Kỳ nhìn An Hòa thật sâu, kế đó liền e dè dò hỏi.

- Hòa Hòa thích anh Lương lắm sao?

- Dĩ nhin rồi!! An Hòa thích...thích anh Lương lắm luôn!!

Đứa trẻ ngây ngô vui vẻ đáp. Trong đôi mắt chẳng có chút bụi trần vướng nhiễm nào.

- Vậy nếu...sau này anh Lương cùng người khác ở chung một chỗ, Hòa Hòa có buồn không?

- Ở chung một chỗ là...là sao ạ?

An Hòa có chút mờ mịt không hiểu điều Lương Kỳ muốn nói là gì. Bà ấy nói khó hiểu quá đi, An Hòa hỏng có hiểu gì hết chơn!

- Kiểu là...anh Lương ở chung với một người khác, không còn thường xuyên chơi chung với Hòa Hòa nữa. Anh ấy sẽ tốt với người kia, chiều chuộng, lo lắng....ấy, sao lại khóc rồi?

Lương Kỳ nhìn hai mắt cậu ửng đỏ liền luốn cuống hết cả lên. Bà vội vã đưa tay lau đi giọt lệ vươn trên mắt cậu muốn chảy xuống. Sau đó thở dài mà nhìn cậu.

- Hỏng muốn đâu!! An Hòa hông muốn!!! Hông muốn anh Lương ở...ở với người khác đâu! Hông muốn mà!!

An Hòa vừa nói vừa lắc đầu nguây nguậy y như trẻ con bị giành đồ chơi. Mà điều này càng khiến Lương Kỳ có chút phiền lòng.

Biểu cảm này của An Hòa có thể thấy thằng bé đã thích Lam Khải Lương rồi. Nhưng mà...cậu ngốc quá, liệu có hiểu thích là thế nào hay không? Vả lại, Lạc Thất...

Nhớ đến hình ảnh con trai luôn vui vẻ khi trò chuyện với người kia. Lương Kỳ càng không biết nên làm gì mới đúng. Bà cảm thấy Lạc Thất có nét gì đó rất quen nhưng lại không biết là đã gặp ở đâu. Mà điều khiến bà lo lắng không phải vấn đề này, mà nó nhạy cảm hơn nhiều.

Tuy rằng là, bà yêu thương An Hòa và An Đồng nhưng như vậy không có nghĩa là bà không thương con trai mình. Do đó dù có thế nào cũng không thể chia cắt tình cảm của con trai. Có ba mẹ nào mà lại làm ra cái chuyện thất đức ấy chứ?

Khẽ đưa mắt nhìn An Hòa vừa nãy còn muốn khóc bây giờ lại đang an ổn ngắm nhìn những đám mây trên trời. Tâm trạng của người làm mẹ càng thêm rối loạn.

Chỉ mong là tình cảm của An Hòa vốn dĩ chỉ là nhất thời. Hoặc là cái "thích" ở đây chỉ dừng ở mức độ anh em mà thôi! Nếu không, An Hòa sau này sẽ phải chịu khổ sở..

............

Trong phòng của Lam Khải Lương..

- Em trai của cậu lúc nào cũng đáng yêu!

Lạc Thất mỉm cười nhìn Lam Khải Lương. Mỗi khi đến đây chơi, y đều không nhịn được mà muốn chơi chung với An Hòa. Bởi lẽ cậu vô cùng đáng yêu nha! Chỉ là vì phải học nhóm nên là thời gian chơi cũng không được nhiều lắm..

- Ừ, em ấy lúc nào cũng đáng yêu! Có điều hơi bám người mà thôi!

Lam Khải Lương nhàn nhạt nói. Bàn tay vẫn luyên thuyên viết chữ không dừng.

- Nếu mà tớ cũng có một đứa em trai như vậy tớ nhất định sẽ yêu thương em ấy thật tốt!

Lạc Thất vui vẻ nói. Nhìn vẻ măt này của cậu Lam Khải Lương càng mê luyến không muốn rời.

- Sau này sẽ chung một nhà mà thôi, lúc đó cậu tha hồ mà yêu thương em ấy..

- Cậu nói gì vậy??

- Không có gì!

Lạc Thất nghe hắn lẩm bẩm gì đó nhưng không nghe rõ liền hỏi lại. Chỉ là lúc này Lam Khải Lương đã đánh sang một chuyện khác. Thấy vậy, Lạc Thất cũng không tính nói thêm gì. Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó tiếp tục ngòi bút của mình.

Ngoài trời gió lại bắt đầu lên, phải chăng giông bão đang dần kéo đến?

.............

Tối hôm ấy tại phòng của Lam Khải Lương..

Cốc! Cốc!

- Anh Lương ơi!! An Hòa...An Hòa mún...mún nhờ anh dạy học!!

An Hòa trên tay cầm quyển vở cùng cây bút mực của mình. Cậu khẽ đưa tay gõ nhẹ lên cửa. Sau đó nhẹ giọng như mèo kêu mà gọi người đang ở trong phòng.

- Vào đi!

Nghe được sự cho phép của Lam Khải Lương. An Hòa vui vẻ mà mở ra cánh cửa. Kế đó liền lon ton đi về phía bàn học của hắn. Do Lạc Thất hay cùng hắn học nhóm. Chưa kể đôi lúc An Hòa cũng sẽ được hắn dạy kèm nên trong phòng lúc nào cung sẽ có hai, ba cái ghế.

- Sao nào? An Hòa muốn anh dạy gì?

Lam Khải Lương vốn không thích tiếp xúc với người khác cho lắm. Dẫu sao thì đa số mọi người chơi với hắn chỉ vì gia thế mà thôi, chẳng có chút gì gọi là thật lòng. Do đó Lam Khải Lương cũng chỉ giữ mối hệ xã giao hữu nghị. Chứ thật chất là cảm thấy phiền phức. Duy chỉ có những người mà hắn thân thuộc hay yêu thương thì mới có chút khác biệt. Và An Hòa cũng có thể được xem là một trong số đó..



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play