Trong lúc làm nhiệm vụ cứu hộ xảy ra chuyện lớn như vậy, cấp trên đương nhiên phái người xuống điều tra, đầu tiên họ kiểm tra tình hình trực thăng, sau đó kiểm tra nội dung giám sát trên máy bay, rồi lần lượt hỏi những người tham gia cứu hộ ngày hôm đó.
Ngô Hải và Mao Phong còn trẻ, gặp phải tình huống như vậy, họ không khỏi tức giận.
Người trong đội điều tra chỉ mới hỏi mấy câu, Ngô Hải hét to đến nỗi cổ nổi gân xanh.
"Anh hỏi vậy là có ý gì? Có kịp thời gian hay không là sao?! Bây giờ tôi sẽ nói rõ cho các người biết! Nếu chậm một giây, tất cả mọi người trong cabin đều đã chết rồi! Ở đó mà đến lượt các người đến báo cáo rồi điều tra!!"
"Ngô Hải!"
Lục Thiều đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, nháy mắt với Mao Phong bên cạnh, có ý đem người ra ngoài.
Mao Phong chắp hai tay sau lưng, không nhìn thấy ánh mắt của Lục Thiều, cậu ta đang cúi đầu rồi ngẩng lên, nói với những người trong đội điều tra, giọng nói lộ rõ vẻ nhẫn nại: "Không thể để người khác khi dễ như vậy. Chỉ bằng lời nói của họ... là buộc chúng tôi phải chịu trách nhiệm sao? Ngô Hải và tôi đã hỏi ngay khi chúng tôi đến đó. Họ đều tranh nhau lên máy bay, từng người một. Tôi dường như không thể giữ nỗi dây thang dù có kéo mạnh đến đâu. Tôi đã hét lên khi hỏi còn ai trên thuyền nữa không? Họ đều nói không, tôi đã hỏi ba lần, Ngô Hải cũng hỏi thêm ba lần nữa, và cuối cùng khi họ được kéo lên, một trong số đó đã ấp úng nói ra sự thật, còn những người khác vẫn chặn anh ta lại!!"
Đều là những người đàn ông cứng rắn, dù đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng vào lúc này không khỏi nghẹn ngào.
"Nhìn vào hiện trường thì sẽ biết tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào. Con tàu chở đầy thùng dầu, lửa bốc cao hơn hai người đứng chồng lên nhau. Nếu là anh, anh sẽ làm gì? Nhảy vào biển lửa để cứu người? Vâng! Đó là những gì chúng tôi làm, và chúng tôi đã quen với việc đầu bị trói vào thắt lưng! Nhưng câu hỏi là... Chúng tôi có thể mạo hiểm mạng sống của mình, nhưng còn những người khác thì sao? Chúng tôi có nên liều lĩnh với mạng sống của tất cả mọi người? Anh nghĩ Đội trưởng Lục và Đội trưởng Trần có cảm thấy thoải mái sau khi đưa ra quyết định này không? Anh có nghĩ rằng chúng tôi không muốn cứu người không? Bây giờ cứ như thể... sống sót trở về là một tội lỗi! Chúng tôi đáng bị chết cùng mọi người trong cabin!
Mao Phong nói xong liền khóc, cúi đầu, vai không ngừng run rẩy.
Lục Thiều cùng Trần Hoa đi tới, vỗ vai bọn họ, mời bọn họ đi ra ngoài trước.
Mọi người vừa rời đi, Lục Thiều liền nói đỡ: "Bọn họ mới gia nhập đội không lâu, còn khá trẻ. Đừng ngại, nếu có thắc mắc có thể tiếp tục hỏi."
Trần Hoa ở một bên cũng làm theo.
Người trong đội điều tra thở dài, sau đó lắc đầu tỏ ý không sao, rồi hỏi hai người thêm vài câu nữa trước khi kết thúc cuộc điều tra.
"Tôi cũng từ tiền tuyến bước xuống, cũng gặp phải loại chuyện này, tôi hiểu được làm công tác cứu hộ không hề dễ dàng, mạng sống thường xuyên bị đe dọa. Trong giai đoạn này, mọi người không chỉ phải chịu đựng ranh giới giữa sự sống và cái chết, còn phải có tâm lý mạnh mẽ. Tôi đã thấy quá nhiều người rời đi chỉ sau một nhiệm vụ. Nếu có thể ở lại, đã là rất tốt rồi. Đừng lo lắng, cô chỉ cần làm những việc mà bản thân nên làm. Hãy để phần còn lại cho chúng tôi. Công lý luôn được thực thi, dù sao cũng không thể để nguồn nhiệt huyết bị nguội lạnh".
Giám đốc Phùng đích thân tiễn đội điều tra đi, lúc trở về, Ngô Hải và Mao Phong đang cãi nhau.
"Đồ óc heo! Đội điều tra mà các cậu còn dám lớn tiếng! Tôi nghĩ các cậu đang làm rối tung mọi chuyện!"
"Không phải do bọn họ..."
"Còn ngang bướng! Đi! Chống đẩy hai trăm cái! Thiếu một cái, ngày mai không cần tới nữa!"
Giám đốc Phùng tức giận, quay người lại đã nhìn thấy Lục Thiều và Trần Hoa đang đứng ở hành lang, không giấu được ánh mắt quan tâm, tuy bình thường là người hay cằn nhằn và thường họp hành không ngừng nghỉ, nhưng cũng không giấu được sự quan tâm của ông ấy. Khi nói đến việc bảo vệ bê con, ông ấy vẫn luôn là người đứng đầu.
Chuyện vừa xảy ra, người trong tổ điều tra tới, ông lập tức gọi điện lên cấp trên. Giọng ông to đến mức nóc nhà có thể bị thổi bay, cả đội đứng ở tầng dưới đều có thể nghe rõ lời ông " Ồ! Mạng sống của họ thì quan trọng, còn mạng sống của các thành viên trong đội cứu hộ thì không à? Ông và tôi đều là phi công, hãy nói cho tôi biết! Tôi nên làm gì! Không thể trả lời sao? Ông đang lảng tránh! Điều ông nói thật nhảm nhí! Hôm nay tôi nói thẳng, nếu ông dám thiên vị, ngày mai tôi sẽ đến Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật kiện ông!"
Bụp! Ông đặt điện thoại xuống, đóng cửa lại và chửi rủa trong văn phòng thêm hai mươi phút nữa.
Ngô Hải và Mao Phong đều ngơ ngác, bọn họ vào đội lâu như vậy, đều cho rằng Giám đốc Phùng là một con cáo già lâu năm, hóa ra lại là một đấng nam nhi.
Thương Nam lắc đầu, đánh vào đầu một người trong số họ: "Các cậu mới đến chưa lâu, biết cái gì? Thật sự cho rằng chỉ cần đọc báo cáo trong cuộc họp là có thể đạt được vị trí này sao? Tiểu tử, hãy mở rộng tầm mắt đi, Giám đốc Phùng của chúng ta là một trang hào kiệt suốt nửa cuộc đời, nên mới có sự bình thản đó."
...
Lúc này, Lục Thiều và Trần Hoa chạm phải ánh mắt của Giám đốc Phùng, hai người không tự chủ được mà đi về phía trước.
Đội cứu hộ mọi người đều quen nói đùa, chỉ cần không đi làm nhiệm vụ thì sẽ tám đủ thứ chuyện trên đời, toàn những chuyện bên lề. Khi Lục Thiều mới gia nhập đội, cô không thể làm quen với chuyện đó. Sau này, thời gian trôi qua, cô quen dần và cũng bắt đầu tám vui đùa tám chuyện.
Tuy nhiên... bầu không khí hôm nay có vẻ không thích hợp, hai người đồng thời đứng nghiêm.
Giám đốc Phùng đầu tiên nhìn Trần Hoa, sau đó nhìn Lục Thiều, ông cho rằng lúc hai người này gia nhập đội ngũ, đỉnh đầu vẫn chưa bị hói, lông mày đột nhiên nhíu lại như kim chỉ mười hai giờ, liền nói. bằng một giọng trầm.
"Vui lên! Không bằng tới đây nói vài câu đi! Nhìn hai người cứ như cà tím héo phơi sương, nhìn kỹ thì mặt nhìn giống trái khổ qua (mướp đắng)! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta làm việc chuyên nghiệp! Người có chuyên môn còn sợ bị thẩm vấn sao?! Bản thân không có tự tin thì còn trông cậy vào ai nữa?"
Nói xong, ông dừng lại một chút, có lẽ là vì nói quá nhanh, hít thêm hai hơi nữa, rồi lại nói... Giọng nói không còn dữ tợn như trước, hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
"Việc này hai người không sai. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Đừng nhận hết trách nhiệm về mình, đặc biệt là cô."
Bốn chữ cuối cùng là nói với Lục Thiều.
"Hãy nghĩ đến năm ngư dân đó, và nghĩ đến những người đồng đội. Cô đã cứu tất cả họ."
Đó không phải là nói quá, Giám đốc Phùng nắm chặt tay, đánh vào vai hai người, và giọng nói của ông lại lớn lên.
"Được rồi! Các người nên đi ăn uống đi. Nếu lại làm tôi buồn nữa thì cút đi!"
Giám đốc Phùng vừa rời đi, Trần Hoa và Lục Thiều đồng thời ôm vai cười lớn.
Trước khi họ kịp phàn nàn, Thương Nam, người đang dựa vào tường cạnh cửa sổ, búng tay về phía họ.
"Yên tâm đi, trước kia Giám đốc Phùng là người chiếm thế thượng phong." Cô hất cằm nhìn Lục Thiều, "Tôi đoán do cậu là phụ nữ, nên không dám động tay động chân. Nếu chỉ có Trần Hoa, thử xem có bị đánh một trận không?"
Trần Hoa cười: "Cô đang khen tôi."
Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra: "Được rồi, tôi không còn chuyện gì để nói nữa, phải gọi cho bà xã rồi, vì chuyện này mà cô ấy đã không ngủ yên hai ngày rồi."
Anh ta cao lớn, bước chân nhanh và dài, chỉ vài giây là đã đi rất xa.
Thương Nam khoanh tay, nhìn thấy Lục Thiều đang cười rạng rỡ nhìn thảm cỏ xanh dưới lầu, Thương Nam tò mò nhìn theo ánh mắt của cô, nghiêng đầu, lập tức cũng cười lên.
Anh chàng Ngô Hải đó đang ôm bạn gái không ngừng dỗ dành, Mao Phong ở bên cạnh như một kẻ ngốc, háo hức nhìn mọi người, gần như chảy nước miếng.
Thương Nam còn chưa kịp nói mấy câu giễu cợt, Lục Thiều đột nhiên ngước mắt lên.
"Thế thì...tôi cũng gọi cho vợ."
Vừa định thọc tay vào túi, cô đã rút tay lại.
"Tốt nhất là đến gặp trực tiếp."
Mỗi người dường như đều có nơi thuộc về của mình, Thương Nam tựa người vào cửa sổ, đột nhiên cảm thấy chán nản, lấy điện thoại di động ra, mở danh sách WeChat, nhìn đi nhìn lại, chuẩn bị bấm vào một avatar nào đó và muốn nói vài lời, Hello Kitty từ đâu nhảy ra.
Bạch Lê "Giúp tôi chọn màu."
Thương Nam bấm vào link thì ra là một chiếc váy hai dây...
Có nên mua váy suông trong thời tiết này không?
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng Thương Nam vẫn xem xét kỹ càng.
"Cái thứ ba"
Bên kia đang gõ phím....
Bạch Lê "Cô thích màu trắng nhạt phải không?"
Thương Nam:....
Bạch Lê "Được"
...
...
Tại bệnh viện.
Bạch Lê vui vẻ đặt mua chiếc váy hai dây màu trắng nhạt, vừa quay người đã nhìn thấy Lục Thiều, cô sợ hãi vội vàng úp điện thoại di động vào ngực.
"Cậu, cậu, cậu... Cậu đang làm gì vậy!"
Lục Thiều khó hiểu nhìn cô
"Tôi, tôi, tôi... tôi không thể ở đây sao?"
Cô vừa dứt lời, Bạch Lê đã giơ tay đánh cô.
Cô chưa bao giờ đối xử nhẹ nhàng với Lục Thiều.
"Đồ điên, tự nhiên bắt chước giọng điệu của tôi!"
Lục Thiều vội vàng trốn về phía sau, cô ấy đang xem mình là kỳ đà cản mũi, mỗi lần ra đòn đều nặng chết người.
"Cậu đang giấu cái gì vậy? Tôi đã nhìn thấy hết rồi."
Bạch Lê trừng mắt: "Cậu nhìn thấy cái gì?"
Lục Thiều thành thật nói: "Tôi thấy cậu đặt mua một chiếc váy hai dây."
Bạch Lê trợn mắt, rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm sau cơn hồi hộp.
Mặc dù mối quan hệ của Lục Thiều và Bạch Lê không thân thiết như với Nhiễm Ninh, nhưng người này luôn bất cẩn, chuyện lớn nhỏ đều ghi trên mặt, cô ấy là loại người không thể che giấu cảm xúc, rất dễ đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
Với vẻ mặt này, Lục Thiều nhướng mày.
"Cậu...."
"Cậu muốn làm gì? Tôi còn chưa nói cho cậu biết, cậu đã đứng sau lưng người khác. Cậu muốn làm gì hả?! Nhìn lén điện thoại của người khác, cái này gọi là xâm phạm quyền riêng tư! Cậu đâu phải mù chữ về mặt pháp luật!"
"Tôi... tôi đã xem trộm điện thoại của cậu à?" Lục Thiều cười lớn. "Cậu không biết mình đã như thế nào đâu, tập trung đến mức không biết có người đang đến. Cậu..."
"Nhiễm Ninh!"
Bạch Lê hét lớn, Lục Thiều lập tức im bặt, quay người lại liền thấy Nhiễm Ninh từ phòng bệnh đi ra, túi lớn bên phải màu trắng nhét ống nghe.
Nữ bác sĩ xinh đẹp duyên dáng và quyến rũ đến nỗi Lục Thiều bị ám ảnh bởi từng cử động và nụ cười của nàng, cô không kịp tranh cãi với Bạch Lê mà vội vàng chạy tới.
Đi được nửa đường, cô lại dừng lại.
Lục Thiều gãi đầu, không hiểu vì sao mặt đỏ bừng ngượng ngùng, có chút giống thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xuân xanh.
Nhiễm Ninh chào đồng nghiệp bên cạnh, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của người này, không khỏi đỏ mặt, kỳ thật ánh mắt của Lục Thiều không hề mị hoặc, rất ngây thơ, giống như khi họ gặp nhau trong giờ giải lao... Người này luôn nhìn nàng với ánh mắt này khi giả vờ đi ngang qua. Đôi mắt cô trong sáng và chân thành. Khi đó, vẫn còn nhỏ... nàng chỉ... cảm thấy mình được người khác thích, bây giờ đã trưởng thành, trong mắt lại còn có nét trẻ con như vậy, lại khiến người ta đau lòng, trái tim Nhiễm Ninh run lên, trong lòng có ý muốn lao tới bảo vệ cô.
Ban ngày ban mặt, hành lang của khoa nội trú chật kín người, thậm chí có cả trẻ em chạy nhảy khắp nơi.
Máy tính chủ bên cạnh bàn y tá reo lên, Bạch Lê liếc nhìn số phòng bệnh và số giường trên màn hình, lập tức đứng dậy khỏi ghế, đẩy xe đẩy vượt qua hai 'kẻ ngốc' đứng giữa hành lang, lúc tiến lại gần Nhiễm Ninh thì quay đầu nói.
"Hai người hết thuốc chữa rồi, muốn thì về nhà đi, ở đó mà ngắm nước mùa thu."
Nói xong, chiếc xe lướt qua trong tiếng cạch cạch.
Nhiễm Ninh sau khi bị nhắc nhở mới tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu, mu bàn tay sờ cằm, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.
Lục Thiều là người có trách nhiệm hơn, khi còn nhỏ cô đã như vậy, mỗi khi hai người bị Bạch Lê chọc ghẹo làm xấu mặt, cô sẽ đi trước nàng một bước, chủ động bước tới, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Bước đến và vuốt tóc vài lần.
"Cô gái đó mang theo thuốc súng phải không? Lúc mới tới tôi đã bị bắn liên hồi."
Nói xong, cô mỉm cười dịu dàng và trìu mến.
"May mắn thay... cậu đã đến."
Cái nhìn đó như muốn nói rằng, hãy nhìn bạn gái tôi nè, nàng thật xinh đẹp làm sao!
"Sao cậu lại tới đây? Lẽ ra cậu phải đang ở đội chứ? Đội điều tra đã nói gì?"
"Chắc không có chuyện gì đâu, đội đang chờ thông báo, tôi muốn tới chỗ cậu để đi ăn cơm."
Nhiễm Ninh thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng nắm lấy cổ tay Lục Thiều, "Tôi nói cho cậu biết, nhất định sẽ không có việc gì."
Nhìn thấy nàng căng thẳng như vậy, dưới mắt còn có quầng thâm, Lục Thiều cảm thấy đau lòng, muốn trêu chọc nàng để thoát khỏi vấn đề này, khóe miệng cong lên, nảy ra ý tưởng dỗ dành bạn gái.
Khẽ khịt mũi, "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi gì?" Nhiễm Ninh tưởng là mùi trên người mình nên cúi đầu ngửi: "Chắc là thuốc khử trùng."
"Không, mùi khét đó."
"Hỏa hoạn?"
Lục Thiều cúi đầu nghiêng người, "Trong lòng tôi đang bị thiêu đốt vì cậu."
Nhiễm Ninh "...."
Lục Thiều bả vai run lên vì cười, nhất là khi nhìn thấy người này ngơ ngác không nói nên lời, cô càng cười dữ dội hơn, đang định nói thêm vài câu trêu chọc nàng thì lại thấy môi Nhiễm Ninh mấp máy, nhìn thẳng về phía sau Lục Thiều, và nói ba chữ: "Viện trưởng La..."
"Ah!"
Lục Thiều đột nhiên la lớn và quay đầu lại, nhưng ở đó không có ai.
Cô chưa kịp phản ứng thì Nhiễm Ninh đã bật cười, Lục Thiều chợt nhận ra.
"Cậu lừa tôi à?"
"Là cậu lừa tôi trước!"
Hai người đang tranh cãi, rõ ràng là Nhiễm Ninh có nhiều lý lẽ hơn, qua mấy hiệp, Lục Thiều không thể phản kháng, ngay lúc cô vừa định đưa tay đầu hàng thì Nhiễm Ninh bước tới và véo mũi cô.
"Thế nào rồi? Cậu chịu thua à."
Lục Thiều đột nhiên mở to mắt: "Mẹ..."
"Thôi đi. Tôi đã dùng chiêu này rồi. Thử cái khác đi."
Nhiễm Ninh vui vẻ, ván này nàng chắc chắn thắng, nhưng giây tiếp theo, lại thua hoàn toàn.
Có người vỗ nhẹ vào vai nàng, giọng nói ân cần của Viện trưởng La còn đáng sợ hơn cả sự xuất hiện của thẩm phán, Nhiễm Ninh gần như cắn chặt hàm răng trắng nõn, trong nháy mắt nàng không thở được.
Viện trưởng La: "Đang làm gì vậy?"
Lục Thiều: "Đùa giỡn ạ."
Nhiễm Ninh: "..." Cậu có dao không? Đưa cho tôi... để tôi tự xử.
——
Buổi trưa, căng tin nhộn nhịp người qua lại.
Nhiễm Ninh đi theo Lục Thiều và Viện trưởng La như một bé gái, vừa định bưng đĩa đi thì bị ánh mắt đe dọa của Lục Thiều chặn lại, đành quay lại nói với đầu bếp ở cửa sổ: "Thêm một phần ăn lớn gồm thịt heo băm vị cá, cộng thêm một đùi gà."
Liếc nhìn người bên cạnh — Được rồi.
Lục Thiều hơi nhướng mày – Ý nghĩa đại khái là, không ăn thịt làm sao có thể làm việc được? Nên... chú ý sức khỏe, không là về nhà tôi đánh đòn cậu.
Nhiễm Ninh sợ cô.
Vì có Viện trưởng La nên hôm nay việc tìm được một chỗ ngồi là điều vô cùng dễ dàng.
Sau khi ba người ngồi xuống, La Ngọc Thư nhấp một ngụm canh bí đao rồi hỏi Lục Thiều: "Sao đột nhiên con lại tới đây?"
Lục Thiều ngồi ở bên trái Nhiễm Ninh, tay trái không làm gì lười biếng buông thõng xuống, đặt trên gối Nhiễm Ninh, cả lòng bàn tay nóng như lửa....
Nhiễm Ninh không dám cử động, sợ Viện trưởng La phát hiện.
Lục Thiều vẻ mặt không chút sợ hãi, ngữ khí lười biếng không thể đánh bại: "Nếu đến thì nhất định là để gặp người."
Vừa nói, tay cô còn cố ý chạm vào đùi Nhiễm Ninh.
Một học sinh gương mẫu sao có thể chịu đựng được trò nghịch ngợm như vậy, Nhiễm Ninh còn chưa kịp ăn gì đã bị nghẹn họng, lập tức ho dữ dội.
"Khụ khụ... khụ khụ..."
Mặt nàng đỏ bừng.
"Sao vậy? Nhanh...uống chút nước đi!" La Ngọc Thư nhanh chóng đưa nước trước mặt nàng.
Lục Thiều giả vờ an ủi, nhân cơ hội lại chạm vào lưng nàng, cố ý dừng lại ở lưng dưới của nàng trong hai giây.
Nhiễm Ninh một tay cầm lấy nước, tay kia hất văng 'móng vuốt yêu tinh' kia ra khỏi đùi mình, đẩy về phía trước trừng mắt nhìn Lục Thiều khi La Ngọc Thư không chú ý.
Lục Thiều vừa hài lòng, liền bắt đầu ăn cơm.
La Ngọc Thư có lẽ cho là Lục Thiều đang nói đến tìm mình, nên cong môi cười.
"Đừng có nịnh nọt. Có khi nào con muốn gặp mẹ đâu? Cả ngày đều không về nhà..." Nói đến đây, La Ngọc Thư không khỏi phàn nàn với Nhiễm Ninh.
"Trước kia mỗi tháng có thể về hai lần, nhưng hiện tại bặt vô âm tín suốt một thời gian rồi, nuôi nó thật là uổng công mà."
Nhiễm Ninh cúi đầu, cổ muốn rúc vào trong áo, không biết vì sao, những lời này trong tai nàng dường như có một ý nghĩa khác.
'Lục Thiều này có vợ liền quên mẹ'
Gật đầu miễn cưỡng: "Cậu ấy... cậu ấy bận."
La Ngọc Thư xua tay: "Đừng để nó tìm đường xuống cầu thang, chỉ là không thích về nhà thôi."
Bà dùng đũa trộn cơm, nghĩ tới điều gì đó rồi nói: "À mà, hôm kia bà ngoại con có gọi điện cho mẹ hỏi con đã có ai chưa? Bà ấy nói cháu trai của đồng nghiệp cũ rất ngoan, đang nhất quyết yêu cầu con đến gặp. Ngày giờ cũng được ấn định rồi."
Đưa một ngụm cơm vào miệng.
"Mà mẹ đã nói với con mấy lần rồi, lần sau con tự đi mà nói, mẹ sẽ không bao che cho con nữa."
Lục Thiều mím môi.
"Chậc chậc! Bà ngoại thật lợi hại, lúc trước thì thúc ép mẹ, bây giờ đến lượt con, ngày mai chắc con sẽ kiếm một chú cún cho ngoại nuôi."
La Ngọc Thư không nói gì, cúi đầu mỉm cười.
Thật ra bà cũng không có ý gì.
Những lời này rơi vào tai Nhiễm Ninh.
...
Buổi tối, Lục Thiều nằm trên giường trong phòng ngủ chơi game, tóc ướt không lau, đang chờ khô.
Nhiễm Ninh từ phòng tắm đi ra, lấy máy sấy tóc.
"Không thể để như vậy được. Nếu không sấy tóc trong thời tiết này, cậu có thể sẽ bị đau đầu."
Máy sấy tóc kêu vo vo, những ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc, Lục Thiều nhanh chóng kết thúc một hiệp và chào tạm biệt đồng đội.
Lật lại và bắt người.
Nhiễm Ninh đánh cô rồi quay người rút phích cắm máy sấy tóc.
Ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ, rèm không khép chặt, để lại một khe hở nhỏ, ánh trăng lạnh lẽo xiên vào khe hở, trải lên tấm chăn cưới của hai người.
Lục Thiều nằm nghiêng, một tay kê dưới đầu, lợi dụng ánh trăng... tay kia vẫy gọi người ngồi cạnh giường.
"Tới đây."
Căn phòng tối mờ mịt và yên tĩnh, không nhìn thấy bóng dáng rõ ràng nào, nhưng bên trong chứa đầy âm mưu nào đó.
Nhiễm Ninh rất ngoan ngoãn, nàng thích Lục Thiều như thế này, dù biết chính xác người đó sẽ làm gì nhưng vẫn cảm thấy rất hưng phấn.
Kỳ thực ban đầu nàng không thích điều này, luôn cảm thấy quá xấu hổ...
Nhưng dần dần, sau khi trải nghiệm thật sâu, Nhiễm Ninh càng cảm thấy không thể thoát ra được, chỉ cần cô ở bên cạnh... nàng như bị thiêu đốt.
Sau vài nụ hôn, Nhiễm Ninh đột nhiên ngồi dậy, đặt tay lên vai Lục Thiều, ban đêm... những cảm xúc mà ban ngày không thể cảm nhận được dường như được khuếch đại lên.
"Sao vậy?" Lục Thiều cảm thấy bầu không khí rất tốt, không hiểu tại sao nàng lại dừng lại.
"Tôi... tôi muốn hỏi cậu... nếu một ngày nào đó Viện trưởng La buộc cậu phải đi xem mắt thì sao?"
Nhiễm Ninh hỏi rất nghiêm túc, hỏi xong liền vùi vào gối che mặt, hình như nàng đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, không phải nàng không tin tưởng Lục Thiều, mà là vì chuyện này trước sau gì cũng phải đối mặt, nàng muốn biết Lục Thiều sẽ làm gì.
"Không đâu." Lục Thiều xoa đầu Nhiễm Ninh, vén tóc ra sau gáy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thật.
"Tại sao?" Nhiễm Ninh không hiểu.
Lục Thiều nhếch môi, bình tĩnh nói: "Bởi vì... mẹ tôi có thể đã biết."
"Ah?"
"Không phải chuyện của chúng ta, mà là chuyện của tôi. Tôi không chắc. Dù sao cũng chỉ là cảm giác... mẹ tôi cũng chưa từng thúc giục tôi một lần. Đôi khi mối liên kết giữa con cái và cha mẹ rất bí ẩn."
Nhiễm Ninh hiểu rằng sự bí ẩn này cũng giống như mối quan hệ của nàng với ông bà - Nếu không tìm được người tốt thì thà không kết hôn thì hơn.
Dường như vẫn luôn có sự ưu ái nào đó dành cho họ.
Cả hai là một sự kết hợp hoàn hảo.
Lục Thiều thấy nàng im lặng hồi lâu, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng mở ngăn kéo, Nhiễm Ninh hình như đang xé cái gì đó...
Chỉ đến khi nàng ôm lấy cô, cô mới nhận ra nàng vừa xé nát thứ gì.
Nhiễm Ninh thở hổn hển, hôn thật mạnh, cuối cùng cũng nhớ ra không được cắn Lục Thiều...
Lục Thiều bị kích thích đến mức ôm lấy eo Nhiễm Ninh, đáy mắt trở nên hưng phấn.
Nhiễm Ninh lập tức giữ cổ tay Lục Thiều để trấn áp sự kích động của cô.
Đột nhiên nàng cười nhẹ, ngậm lấy tai Lục Thiều trong miệng: "Tôi sẽ thật nhẹ nhàng, sẽ không đau..."
Giống như một sự cám dỗ hay một lời mời gọi, Lục Thiều cuộn cổ họng lại, cô có chút căng thẳng, nhưng sự dịu dàng của Nhiễm Ninh lại khiến cô bối rối và mê mẩn.
Con ốc sên sau cơn mưa xuân ngoài đồng thận trọng thử nghiệm, bò chậm rãi vì lo lắng.
Lục Thiều nắm lấy tay Nhiễm Ninh run rẩy.
"Đợi một chút."
Nhiễm Ninh cảm giác được ngón tay mình có thứ gì đó bị lấy đi, nàng ậm ừ khó hiểu.
Lục Thiều nghiêng đầu, phần nóng rực đưa tới.
"Lần đầu, đừng dùng nó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT