Chủ Nhật là ngày đi xem mắt, ngoài những 'cuộc gặp gỡ tình cờ ngẫu nhiên' mà nàng có ở trường, lần này có thể xem như buổi xem mắt mù quáng đúng nghĩa.
Bạch Lê đã gọi vào sáng sớm.
"Cậu thực sự không muốn tôi đi cùng à?"
"Không, tôi không phải con nít, ăn cơm cũng cần người đi cùng sao? Cậu đó, Vạn Khang cuối cùng đã trở về, lo mà tranh thủ thời gian bên nhau đi. Nhìn hai người có giống một cặp đâu."
"Làm sao có thể." Bạch Lê cười lớn, nghĩ tới điều gì đó vội vàng nói: "Người ta tên là Trúc Thông Thông, đừng quên đó."
Nhiễm Ninh ôm trán nói: "Yên tâm, dù có mất trí, vẫn sẽ nhớ tên hắn."
Trúc Thông Thông... nàng thầm nhẫm lại.
Cúp máy, Nhiễm Ninh tô lại son môi, chỉnh trang lại quần áo, chiếc váy hoa này nàng mua khi đi cùng Bạch Lê. Từ lúc đó đến giờ chưa từng mặc nó, không ngờ hôm nay lại được việc.
Nàng hít một hơi thật sâu - Đã lâu rồi mình không mặc váy, cảm giác thật kỳ lạ.
Quên đi... Chỉ lần này thôi.
...
Lúc Nhiễm Ninh tới, Trúc Thông Thông còn đang trên đường đi, nhưng nàng cũng không đợi quá lâu, tầm năm, sáu phút thì anh ta đến.
"Xin lỗi, tôi tới trễ."
"Không có việc gì, tôi cũng vừa mới tới."
Không gian trong quán cà phê rất đẹp cũng như nụ cười của Nhiễm Ninh.
Quán cà phê được bao quanh bởi cửa kính trong suốt, họ ngồi bên cửa sổ, nhìn từ góc độ này họ đang đối mặt nhau, vừa nói vừa cười.
Lục Thiều vừa mở cửa bước vào, mùi cà phê xộc thẳng vào mũi cô kèm theo một chuỗi tiếng chuông gió vang lên lanh lảnh, lúc này trong quán cà phê khá vắng vẻ, cô gọi một cốc Americano đá, đứng dựa vào thành tủ quầy đặt hàng để chờ đợi.
Không biết là ảo giác hay là cái gì, Nhiễm Ninh cảm giác được phía sau đầu nóng lên, giống như bị ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm, nàng giả vờ vuốt tóc, và quay đầu lại.
Đột nhiên, tim nàng như lỡ một nhịp.
"Buồn cười không?" Trúc Thông Thông còn đang kể chuyện, thấy đối phương không có phản ứng, liền gọi hai tiếng: "Nhiễm Ninh, Nhiễm Ninh..."
"Hả? Ồ...buồn cười quá."
Ánh mắt người kia như đang thiêu đốt phía sau nàng, đến mức có cảm giác như cả lưng nàng đang bốc cháy, cuối cùng Nhiễm Ninh không thể ngồi yên được nữa.
"À, thật xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới bệnh viện có chút chuyện, phải rời đi bây giờ."
"Tôi sẽ đưa cô đến đó!"
"Không cần, tôi có thể tự mình đi được."
Nói xong, Nhiễm Ninh lại nghĩ tới điều gì khác, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy màu đỏ ấn lên bàn: "Bữa hôm nay tôi mời."
Người đứng ở quầy gọi đồ đã biến mất, Nhiễm Ninh vội vàng đuổi theo cô ra ngoài, nhìn qua nhìn lại hai bên đường, cuối cùng tầm mặt dừng lại ở bến xe buýt.
Nhiễm Ninh cảm thấy mình sắp điên rồi... Nàng thật sự có cảm giác như mình bị bắt quả tang làm điều xấu, buồn cười hơn nữa là nàng muốn giải thích với cô...
Đã chín năm rồi chứ không phải chín ngày, thật điên rồ.
Bên kia, Lục Thiều uống cạn cà phê, ném ly giấy vào ghế phụ, bấm còi mấy lần.
"Chết tiệt! Có biết lái xe không?"
....
Đêm đó.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta hợp nhau."
"Có gì không phù hợp? Tôi sẽ thay đổi."
Nhiễm Ninh trả lời: "Tất cả đều không thích hợp", sau đó xóa liên lạc của người bên kia.
Nàng là như vậy, cư xử rất thẳng thắn, nàng sẽ xóa tất cả những gì mình không thích, bất kể người hay đồ vật, nàng vốn lun ngăn nấp không hề cẩu thả. Những người có thể kiên trì theo đuổi nàng, thật sự cũng không có nhiều.
Ngày hôm sau, hoa được chuyển đến phòng khám của bác sĩ.
Nhiễm Ninh liếc nhìn tấm thiệp, cầm bó hoa lên trực tiếp ném vào thùng rác mà không thèm đọc qua, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.
Cô y tá trẻ mang hoa đến ngơ ngác: "Bác sĩ Nhiễm..."
"Bệnh nhân trên giường sáu bị dị ứng với phấn hoa, sau này nếu có hoa của tôi thì không cần mang tới, cứ tùy tiện vứt đi là được, cảm ơn."
"Ồ..."
Tới mức này, người kia chắc chắn không có cơ hội.
Mặc dù Bạch Lê vẫn có chút kinh ngạc, nhưng không sao, dù sao đây đúng là tác phong hàng ngày của Nhiễm Ninh.
Không bất ngờ và cũng hợp lý.
Căng tin vào giờ ăn trưa...
Bạch Lê lại bắt đầu giảm cân, chỉ gọi ba món rau mà không gọi cơm, ngồi đối diện Nhiễm Ninh.
"Có biết là cậu rất nổi tiếng không?"
"Về chuyện gì?"
"Cậu tùy ý vứt một bó hoa hồng to như vậy đi. Bây giờ trạm y tế lại điên cuồng nói cậu là một cô gái lạnh lùng, coi thường người theo đuổi, coi đàn ông như rác rưởi, họ còn muốn noi gương cậu."
"Ồ."
"Ối~ Đã bảo cậu đừng đọc nữa mà." Bạch Lê che màn hình điện thoại di động của nàng, "Tạm thời không có chuyện gì khẩn cấp, chúng ta tâm sự nhé."
Nhiễm Ninh nhét điện thoại vào túi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Bạch Lê nhìn chằm chằm vào nàng, dường như cô đang phân tâm, Nhiễm Ninh vẫy tay trước mặt cô, mỉm cười.
"Không phải muốn nói chuyện sao? Tại sao lại như mất hồn vậy?"
Bạch Lê cắn đầu đũa, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Nhiễm Ninh."
"Ừm?"
"Tôi đang hỏi một chuyện rất quan trọng và cậu phải trả lời nó một cách trung thực."
"Quan trọng vậy sao? Nói cho tôi biết đi..."
Bạch Lê nhìn chung quanh, sau đó chống lòng bàn tay chậm rãi đứng lên, nửa người hướng về phía trước, gần như chạm vào trán Nhiễm Ninh, hạ giọng thấp đến mức chỉ có hai người họ nghe được.
"Cậu thích đàn ông hay phụ nữ?"
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Lê thật ra chỉ có ý tốt, muốn giải tỏa vướng mắc trong lòng.
Nhiễm Ninh: Tôi chỉ thích Lục Thiều, tình cờ cô ấy là con gái.
Editor cũng muốn nói: Thật ra Bạch Lê luôn có ý bảo Nhiễm Ninh kiếm bạn trai nhưng mình dịch chung chung là người yêu (cụ thể là chương 8). Dù gì lúc này bả vẫn là gái thẳng, không hiểu được tình cảm nữ x nữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT