“Tiểu thư! Xin lỗi đã đến trễ! Để tôi che ô giúp cô!”

Mưa rơi đột ngột, trời chuyển màu xám xịt u buồn. Bạch Nhược Đình vẫn còn nhớ khi ấy Tư Bằng có việc bận đến khu thương mại muộn, cô suýt nữa đã vì sự cố chấp của bản thân mà bỏ đi không đợi. Cuối cùng hắn cũng đến, luống cuống và áy náy lấy ô ra che mưa giúp cô. Chiếc ô hắn mang đến không lớn, dường như chỉ đủ cho một người. Sau khi xong việc, hắn vì gấp gáp sợ cô đợi lâu mà mang nhầm ô nhỏ.

Vì sợ Bạch Nhược Đình ướt mưa, Tư Bằng đã nghiêng nửa cái ô về phía cô bước đi ra ngoài, để vai mình bị mưa rơi xuống.

Hai người nhìn nhau. Nếu như trước đây Tiêu Tuấn không thật sự xuất hiện, nếu như cô và hắn vẫn mãi bên cạnh nhau như thế. Quan hệ giữa tiểu thư và vệ sĩ, thời gian sau không chừng sẽ có thay đổi. Chỉ tiếc là… Mọi chuyện đều đã được an bài, ông trời bày ra một bàn cờ vây định mệnh. Mà hắn, lại là quân cờ hết giá trị lợi dụng bị vứt đi.

Bạch Nhược Đình mím môi, hốc mắt vô thức đỏ bừng lên như chứa nước. Cô vậy mà thật sự bóp còi súng, một phát bắn vào đầu của Tư Bằng.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, kết thúc tất cả mọi ân oán, mọi sự thù hận giữa cô, giữa Tiêu Tuấn và hắn. Anh đứng bên cạnh cô kinh ngạc đến nỗi không tin vào mắt mình. Đám đàn em của Tư Bằng hoàn toàn bị thu phục dưới trướng của anh. A Tân há miệng, không thể tin rằng người con gái chân yếu tay mềm này đã kết thúc một mối nguy cực lớn đối đầu với đại ca của anh ta.

Bạch Nhược Đình buông lỏng tay, vừa rồi như có một sức mạnh vô hình to lớn xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cô phải kết thúc tất cả. Bây giờ, nó lại thoát ra, khiến cô vô lực mềm nhũn, tay chân bủn rủn không có điểm tựa.

“Đình Đình!”

“Chị Đình!”

Tiêu Tuấn vội vàng bước đến đỡ lấy cô. Còn A Tân, không biết vì sao lại vô thức thốt lên, gọi cô một cách kính trọng như vậy. Anh ta nhận ra, bản thân đã luôn có cái nhìn quá khắt khe với Bạch Nhược Đình, quá xem thường bản lĩnh của cô. Nếu chỉ đơn giản là một người con gái mềm yếu, tầm thường, thì đã không khiến Tiêu Tuấn phải sống chết yêu thương như thế.

“Anh có thể… Đừng mang anh ta vứt ngoài rừng được không?”

Bạch Nhược Đình biết quy tắc làm việc của Tiêu Tuấn khi vừa nghe anh nói chuyện với đàn em vài ngày trước. Chỉ cần là người mà tổ chức thanh trừng, nhất định sẽ mang xác vứt vào rừng sâu. Những chuyện mà hắn gây ra thật sự khó mà bỏ qua, nhưng cũng nên để hắn được nguyên vẹn mà ra đi.

Sau khi tin tức Tư Bằng bị người phụ nữ bên cạnh Tiêu Tuấn bắn chết lan nhanh, cả giới hắc đạo đứng ngồi không yên, nói ra nói vào. Thân phận của người này là gì, mà lại có sức ảnh hưởng đến như vậy? Tiêu Tuấn không có phản ứng, vẫn tới lui tổ chức và giao dịch như bình thường. Bởi vì anh không chủ động giới thiệu người này, nên dù ai có tò mò ra sao cũng không có gan để hỏi.

“Đình Đình đâu?”

Anh vừa từ tổ chức trở về, nhìn thấy A Tân ở ngay phòng khách thì hỏi. Anh ta vô thức nhìn lên lầu rồi nhìn anh.

“Hình như là ở trong phòng. Anh Tuấn! Từ sau khi Tư Bằng bị chị Đình trừ khử, chị ấy cứ như vậy. Anh đừng ra ngoài nhiều nữa, phải chú ý chị ấy nhiều hơn.”

“Ừ!”

Tiêu Tuấn gật đầu bước đi, nhưng đi được một bước thì khựng lại. Anh nhìn A Tân đăm đăm, làm anh ta đang bình thường cũng thấy lạnh cả gáy.

“Anh… Anh nhìn gì thế?”

Anh cười một tiếng, một tay cầm áo khoác một tay cho vào túi quần. Phong thái ung dung, dáng người cao lớn cùng gương mặt tuấn mỹ.

“Mày! Từ bao giờ mày lại quan tâm Đình Đình vậy chứ? Chẳng phải trước đây mày luôn có thành kiến với cô ấy sao?”

A Tân gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng.

“Thì anh cũng bảo trước đây rồi còn gì? Chị Đình lợi hại như vậy, chỉ một phát súng đã giúp anh xử lý cả một băng đảng. Nếu như anh tìm được chị ấy sớm một chút, không chừng chưa đến hai năm chúng ta đã đứng đầu Trung Quốc rồi!”

Tiêu Tuấn không có thời gian nghe A Tân ở đó nói trăng nói sao, nhưng những gì mà anh ta đã ca ngợi về Bạch Nhược Đình đều khiến anh vui trong bụng. Anh cười xùy một tiếng rồi lên phòng tìm cô.

“Đình Đình! Anh về rồi!”

Cô đang ngồi thừ người bên cửa sổ, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập lên mấy lần mới tỉnh táo hẳn ra. Cánh cửa vừa mở, một vòng tay ấm áp đã ôm chặt cô trong lòng.

“Cả ngày rồi không thấy nhớ anh sao, còn để anh đợi cửa lâu như vậy?”

Bạch Nhược Đình vùi mặt vào vai anh, cảm giác này bình yên đến mức khiến cô muốn đứng yên bất động. Cô ôm anh, nhẹ nhàng nói.

“Anh mệt rồi phải không? Em chuẩn bị quần áo rồi, anh vào tắm đi!”

Tiêu Tuấn mỉm cười, sau đó cứ vậy mà cúi người xuống bất ngờ bế cô trên tay.

“Ấy! Anh làm gì vậy?”

“Để em vào tắm cho anh! Hôm nay mệt rồi, không tự mình tắm được!”

“Anh…”

Bạch Nhược Đình còn chưa nói hết câu đã bị động tác nhanh không dư thừa của Tiêu Tuấn kiểm soát. Anh vừa đặt cô xuống đã khoá cửa, áp môi mình lên môi cô hôn cuồng nhiệt. Anh biết trong đầu cô vẫn còn bị ám ảnh hình ảnh ngày hôm ấy, nên bằng mọi giá anh phải xoá sạch. Dù là vui hay buồn, đau đớn hay hạnh phúc. Mọi hỉ, nộ, ái, ố của Bạch Nhược Đình cũng chỉ vì mỗi mình anh mà thể hiện ra thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play