Cùng lúc này, có một đám người lạ mặt bất ngờ xuất hiện rồi xông lên chen cả lối đi của cô. Bạch Nhược Đình nhận ra điều bất thường ngoái đầu nhìn lại tìm Tiêu Tuấn. Anh lẫn trong những kẻ mặt mũi bặm trợn kia, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng mang theo dáng vẻ của một vị Thần chết. Đến khi nhìn ra đường, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mang khí chất cao ngạo, kiêu căng.

Người này đã hai năm rồi không gặp, bây giờ nhìn lại quả thật rất khác xưa. Còn nhớ hai năm trước cô vẫn luôn được người này hộ tống đi khắp nơi, được người này che dù mỗi khi mưa bất chợt đổ xuống. Lúc ấy tuy không có tiền đồ sáng lạn như Tiêu Tuấn, nhưng lại rất thật thà và dễ gần. Còn bây giờ thì sao? Cả một chút dáng vẻ ngày xưa ra sao, Bạch Nhược Đình cũng không còn nhớ nổi nữa.

Đến khi Tư Bằng nhìn thấy người trong đám đàn em là cô, hắn hoàn toàn kinh ngạc như bị thiên lôi váng xuống. Hai năm qua hắn luôn ăn năn hối hận, vì bản thân cho rằng chính hắn gây ra cái chết cho cô. Nhưng giây phút này, nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt khiến hắn như phát ngốc.

“Nhược Đình?”

Tiêu Tuấn đã nhìn thấy hắn nhận ra Bạch Nhược Đình. Anh lập tức bước đến kéo cô ra phía sau rồi chắn trước mặt. Hai người đối đầu trực diện nhau, thù hận bao nhiêu lâu cố gắng quên lãng lại như hiện về. Dù người con gái ấy có vẹn nguyên bên anh, thì anh vẫn không bao giờ quên được cái ngày định mệnh ấy.

“Mày không có tư cách gọi tên cô ấy.”

Tư Bằng như hẫng đi vài nhịp, rất lâu sau mới phản ứng được còn có Tiêu Tuấn bên cạnh cô.

Phải!

Chính vì bên cô luôn có anh, mà trong mắt cô hắn vẫn luôn là cái bóng nhạt nhoà. Anh là người đàn ông tốt nhất, là người tuyệt vời nhất, là người sẽ đem lại cho cô vô vàn hạnh phúc. Nhưng cô chưa từng cho hắn cơ hội, chưa từng cho hắn giải bày. Làm sao cô biết, trên đời này chỉ Tiêu Tuấn là tốt nhất?

“Em… Em vẫn còn sống?”

Tư Bằng dường như chẳng quan tâm đến sự có mặt hay thái độ của Tiêu Tuấn. Trong mắt hắn lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Bạch Nhược Đình. Hận thù như được dẹp sang một bên, trái tim hắn vậy mà lại râm ran đau thắt.

“Cảm ơn anh vẫn còn nhớ đến tôi. Nhưng mà chuyện giữa tôi và anh, từ lâu đã không còn gì để nói nữa rồi.”

Bạch Nhược Đình cũng biết mình không thể ở lại đây lâu, vì dù sao ân oán này vẫn là của Tiêu Tuấn và Tư Bằng. Phần vì ở lại, chỉ khiến anh trở nên khắt nghiệt với bản thân, càng thêm hận thù sâu nặng.

“Đã hai năm rồi, em vẫn không hiểu cho tôi được sao?”

“Đủ rồi! Hôm nay gặp nhau ở đây không liên quan gì đến cô ấy cả!”

Tiêu Tuấn nói rồi đột nhiên cầm súng đưa lên, nhắm về phía Tư Bằng.

“Trả lô hàng mày vừa cướp lại đây! Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

“Nước sông không phạm nước giếng? Câu này dù là hai năm trước đây hay bây giờ, thì cũng không dành cho tao và mày.”

Tư Bằng từ đầu đến cuối chưa từng có ý định sẽ quên đi những chuyện trong quá khứ, cũng chưa từng quên rằng người con gái hắn yêu không thuộc về hắn. Rõ ràng ban đầu có thể tốt đẹp, có thể xem nhau như những người quen biết. Nhưng giờ đây, đã không thể được nữa.

Trong suốt hai năm qua, Tiêu Tuấn dù có trở nên như thế nào, thì những khổ đau kia vẫn đeo bám anh mãi. Bạch Nhược Đình nhìn anh kích động như vậy, cũng hiểu rõ một phần những thù hận hôm nay là do cô mà thành. Cô đưa tay mình ra đặt lên tay đang cầm súng của anh, khẩn trương nói.

“Đừng kích động! Em biết giữa anh và Tư Bằng có rất nhìu khúc mắc khó mà giải quyết hết. Nhưng anh có thể đừng để bàn tay này vấy máu có được không?”

“Đình Đình! Vậy em có biết, trong suốt hai năm qua khi chưa tìm thấy em, đã hằng ngày hằng giờ anh đều mong mình có thể sống tiếp không?”

Bạch Nhược Đình ngẩn ra, nhìn góc nghiêng lạnh lùng của Tiêu Tuấn, hệt như một tảng băng trôi đơn độc trên đại dương mênh mông.

“Vì chỉ cần anh sống, thì dù bản thân có ra sao, dù anh có trở thành người như thế nào, cũng quyết không đội trời chung với nó. Hoặc là có anh thì không có nó. Hoặc là có nó, thì anh sẽ không tồn tại.”

Tư Bằng đứng trước nòng súng của anh, cười khẩy một tiếng.

“Vậy ư? Không ngờ mày lại ghi nhớ tao, đến tận trong xương tủy như vậy! Nhưng mà, đến tận bây giờ, có một vài chuyện mà mày vẫn chưa biết thì thật tiếc quá!”

Hắn ta đột nhiên nói chuyện khó hiểu, khiến Tiêu Tuấn càng thêm mất kiên nhẫn. Anh bước lên ấn súng vào giữa trán hắn, đàn em của anh cũng liền rút súng ra bao vây. Bạch Nhược Đình nhìn bọn chúng sắc lạnh, tay dang ra như muốn bảo vệ anh.

“Thái độ của mày, vẫn luôn khiến tao chán ghét như vậy.”

Tiêu Tuấn nói rồi khinh bỉ phun nước bọt vào mặt hắn. Nhưng hắn vậy mà chẳng hề tức giận, còn dùng ánh mắt rất chân thành mà nói với anh.

“Mày nghĩ rằng, mẹ của mày năm đó, thật sự chết trong tay của Miêu Ngọc Châu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play