Dương Hạo Kiên từ từ bước lên ánh mắt vui sướng nói:
"Huynh là đại ca của muội, cầm nghệ của muội thật tuyệt vời, lần này thật sự ta phải nhìn muội bằng con mắt khác rồi, huynh mới từ trong cung ra không có quà gì gặp mặt đây là một miếng ngọc bội xin tặng lại cho muội ".
Mọi người ở đây ai cũng giật mình, nhất là hai vị muội muội kia bọn họ biết rõ nhất miếng ngọc bội này quý giá như thế nào.
Nghe nói là vì lần cứu thái tử trước đây được hoàng thượng đặc biệt ban tặng nghe nói là có tác dụng giữ nhiệt rất tốt, mùa đông đeo thì ấm mùa hè đeo thì mát.
Ánh mắt ghen tỵ hiện lên trên đôi mắt của hai tỷ muội, vị huynh trưởng này bọn họ tìm mọi cách để lấy lòng nhưng vẫn không suy chuyển.
Không biết là nàng ta có sức hút thế nào mà ngay ngày đầu tiên đã được tặng quà giá trị như thế.
Thiên Hoa ngước nhìn vị huynh trưởng chỉ hơn nàng một tháng tuổi này, người Y cao lớn dung mạo thì thật giống với Vương gia tám phần đều là khôi ngô tuấn tú.
Nàng cúi đầu nhẹ nhàng nói:
"Ngọc bội rất quý giá, muội không có công lao e rằng không thể nhận được ".
||||| Truyện đề cử:
Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam |||||
Lâm Minh Tuyết thấy vậy vội nói:
"Con đừng có từ chối, món quà đâu có quý giá gì đâu, đó là việc mà một huynh trưởng nên làm ".
Thiên Hoa nhìn thấy bộ dạng của hai người đành nhận lấy rồi đưa cho tỳ nữ của mình cầm.
Nhìn khung cảnh đó đã đập tan lời đồn trước kia của nàng, đây chính là điều mà Thiên Hoa muốn.
La Tường Vân là mẫu thân ruột thịt nhưng lại bị đẩy ra ngoài, bị chính nữ nhi của mình xa lánh, tuy nhiên bà lại chẳng cảm thấy có lỗi mà lại trách Thiên Hoa lạnh lùng.
Lúc này tể tướng mới bước ra vừa cười vừa nói:
"Nữ nhi này của Vương gia thật là tài nữ, đã rất lâu rồi lão phu mới nghe được một khúc cổ cầm hay và cảm xúc như thế ".
Vương gia cảm thấy vô cùng tự hào liền nói:
"Tể tướng quá khen rồi, nữ nhi còn cố gắng nhiều hơn ".
Mọi người đều khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của tể tướng trong buổi yến tiệc ngày hôm nay.
Bình thường ông rất ít khi tham dự những buổi yến tiệc như này, chỉ để cho phu nhân của mình tham dự thôi.
Điều bất ngờ hơn lại giành lời khen cho vị quận chúa mới nổi này.
Tể tướng phu nhân thấy cơ hội đã đến liền hỏi:
“Không biết quận chúa bao nhiêu tuổi và đã có hôn thư hay chưa?”.
Dương Hạo Thiên khá là bất ngờ về câu hỏi này nhưng ông ta vẫn trả lời niềm nở:
"Ái nữ đã mười bốn còn một tháng nữa sẽ đến lễ cập kê, còn hôn thư thì cũng đã có rồi chỉ chờ đủ tuổi thôi ".
Khi Lưu Bá Anh nghe thấy thế thì thất vọng tột cùng, hắn đã hi vọng buổi yến tiệc này như thế nào, đã trong mong ra sao.
Tuy nhiên phu nhân tế tướng rất đỗi hiểu chuyện liền mỉm cười không thất thố một chút nào nhẹ nói:
"Thật không biết là vị công tử nào có phúc như thế, quận chúa vừa đẹp người lại đa tài nhường này ".
Dương Hạo Thiên đã nghe ngóng được tình hình liền cười nói:
"Cái này liên quan đến hoàng thượng nên bản vương không nói được ".
Lúc này thì phu nhân tể tướng đã hiểu rõ mọi chuyện liền lui xuống không nói tiếp nữa.
Còn Thiên Hoa thì chẳng bất ngờ gì cho cam, nàng cười khẩy nghĩ thầm. Thiên Hoa nàng là ai cơ chứ, muốn làm gì thì làm đừng có mơ như vậy.
Lúc Cảm Vân và Cẩm Tuệ nghe thấy như thế thì mỉm cười đắc thắng trong lòng nghĩ, nàng ta có tài giỏi thì cũng chỉ có vậy cuối cùng vẫn phải gả cho một vương gia sát thê tử, rồi nàng ta cũng hương tiêu ngọc vẫn sớm thôi.
Cẩm Vân thì lén nhìn trộm Lưu Bá Anh, nàng ta đã thầm thương trộm nhớ vị công tử này lâu lắm rồi.
Còn Lưu Bá Anh thì đang thất thần đứng bên cạnh mẫu thân của mình, tay thì kéo áo như có điều gì muốn nói.
Tuy nhiên phu nhân tể tướng thì lại lắc đầu ra hiệu im lặng khiến cho lòng hắn càng bồn chồn bất an.
Buổi yến tiệc kéo dài một lúc nữa rồi tan, Vương gia và Vương phi đứng ở cửa để tiễn mọi người.
Lúc mọi người về hết Thiên Hoa mới nhẹ nhàng trở về phòng mình, thì bất ngờ Dương Hạo Thiên cất giọng nói:
"Con hôm nay thật sự không làm ta thất vọng, thôi về nghỉ ngơi sớm đi ".
Rồi quay qua nhìn Vương Phi trìu mến nói:
"Nàng cũng vậy hôm nay nàng làm tốt lắm, nàng về nghỉ ngơi trước đi lát ta sẽ đến phòng nàng ".
Lâm Minh Tuyết vô cùng bất ngờ, đã từ lâu lắm rồi vương gia không nhẹ nhàng như thế với bà và cũng không thèm đến phòng bà.
Nhìn vẻ mặt vui sướng của mẫu thân mà Hạo Kiên lắc đầu, thật không hiểu sao bao năm qua bà còn sống nổi trong vương phủ nữa.
Tình cảm của mẫu thân giành cho phụ thân Y thật là mù quàng, Y lắc đầu rồi nhẹ quay về thư phòng để lại La Tường Vân và hai nữ nhi đang đứng thẫn thờ ở đó.
La Tường Vân thật sự không tin nổi vào mắt mình, vào tai mình, bà ta thua một ả đào kia thì thôi nay cả vương phi bà ta cũng thua thì làm sao bà ta chấp nhận cho nổi.