Mọi người đi lại tấp nập để chuẩn bị, chẳng mấy chốc mà đến giờ. Dương Hạo Kiên cùng phụ thân và mẫu thân của mình đứng ra đón tiếp, còn La Tường Vân thì đứng đằng sau.
Tuy Vương Gia rất sủng ái bà ta nhưng những yến tiệc công khai như thế này bà ta đều không được phép sóng đôi cùng.
Cho dù Lâm Minh Tuyết có bị thất sủng như thế nào thi bà vẫn danh chính ngôn thuận là chính thất, mà trong các gia đình danh môn đều quan trọng nhất là mặt mũi.
Tại sảnh chính Thiên Hoa đã có mặt, trong đó còn có hai vị muội muội Cẩm Vân và Cẩm Tuệ.
Cẩm Vân được tỷ tỷ mình nói qua nên bây giờ đã không còn chống đối Thiên Hoa nữa, tuy nhiên vẫn không cho nàng mặt mũi.
Cẩm Vân lúc nào cũng nhỏ nhen ích kỷ, khi thấy người tỷ tỷ mà mình coi thường kia xinh đẹp hơn tài giỏi hơn là nàng ta cảm thấy không thoải mái.
Hôm nay Thiên Hoa mặc một bộ y phục thật nổi bật, làn da của nàng trắng hồng kết hợp cùng bộ phục sức trông nàng thật tỏa sáng.
Trâm cài của nàng thì không phải nói rồi, nếu ai là người quyền quý chỉ cần nhìn qua là biết.
Sư phụ rất yêu thương và chiều chuộng nàng, cứ có mẫu xiêm y và trang sức nào mới của kinh thành đều đặt cho nàng.
Bình thường Thiên Hoa quen giản dị nên chẳng mấy khi đụng tới nó nên hầu như còn mới nguyên, trang sức cũng như vậy nên mọi người ở thôn trang ai cũng yêu quý nàng.
Hai tỷ muội Cẩm Vân Và Cẩm Tuệ phụ trách tiếp các tiểu thư, các quý nữ kinh thành coi Thiên Hoa như không tồn tại, phớt lờ sự có mặt của nàng.
Tuy nhiên càng cái gì bọn họ không thích nàng càng muốn làm ngược lại, Thiên Hoa từ từ đi đến, dáng vẻ cử chỉ của nàng không ai có thể bắt lỗi được.
Thấy nàng đến gần Cẩm Vân có vẻ không vui nhưng Thiên Hoa chẳng để ý, nàng nhẹ nhàng đi đến giọng nói rất dịu dàng:
"Hôm nay là ngày phụ thân mở yến tiệc để chào mừng ta trở về Vương phủ, thay mặt phụ mẫu ta cảm ơn các tiểu thư đã có mặt đông đủ, nếu có gì thiếu sót ta sẽ sai người chuẩn bị ".
Mọi người đều rào rào cúi đầu hành lễ, dù gì thì so về vai vế nàng là quận chúa cấp bậc vẫn hơn bọn họ.
Thiên Hoa mỉm cười đúng tiêu chuẩn và sai người tặng mỗi tiểu thư một cái hồng bao đỏ xinh xắn khiến cho ai cũng vui mừng.
Một người trong đó thốt lên:
"Trời ơi hình thêu thật sinh động giống như thật vậy ".
Lúc này mọi người mới để ý trên mỗi chiếc túi đều là mỗi hình thêu khác nhau, ai nấy đều xuýt xoa.
Từng tiếng khen vang lên không dứt, ai cũng khen đại quận chúa vừa xinh đẹp lại hiểu lễ nghĩa chu toàn, tâm trạng mọi người ai cũng hứng khởi.
Một tiểu thư khác đứng đằng sau có vẻ như cũng ghen tỵ với dung mạo của nàng liền thốt lên:
"Theo như ta được biết hình như quận chúa sinh ra giờ xấu khắc với Vương gia nên đã bị đưa đi thôn trang từ lúc mới sinh vừa rồi mới được đón về ".
Mọi người giật mình và im lặng nghe kịch vui, thật ra là cả kinh thành đều biết chuyện này, nó đã là vấn đề bàn tán khắp các tửu lâu.
Bọn họ đều lặng im để xem vị quận chúa này sẽ xử lý ra sao.
Cẩm Vân và Cẩm Tuệ đều lặng im không ai can sự vào, cũng không muốn giúp nàng và thanh minh cho nàng.
Thiên Hoa quan sát tất cả mọi người rồi lạnh lùng cười, nàng đi đến gần vị tiểu thư vừa nói lúc nãy, mỗi bước đi đều rất có lực, khiến cho vị tiểu thư vừa rồi có chút hoảng loạn.
Cách người đó ba bước chân nàng mới dừng lại và nói:
"Thông tin của vị tiểu thư này không biết là từ đâu, không biết phụ thân làm quan gì, tiểu thư có biết phẩm cấp của ngươi và ta hay không. Nếu ta không lầm thì vô duyên vô cớ dựng chuyện thị phi của hoàng thân quốc thích tội không nhỏ đâu, có khả năng phụ thân của tiểu thư sẽ bị giáng cấp đó ".
Nhìn thấy vẻ sợ hãi của nàng ta, Thiên Hoa cười khẩy nói:
"Lời đồn chỉ là lời đồn, bản quận chúa ta đây từ nhỏ do ốm yếu nên mới phải xuống thôn trang chữa bệnh, ngươi nhìn xem tư trên xuống dưới, từ cử chỉ hành động ngươi xem có xứng với ta không ".
Rồi nàng quay qua thị vệ đang đứng đó nói:
"Hãy đưa vị tiểu thư này ra khỏi phủ, lập danh sách từ nay mọi yến tiệc của vương phủ sẽ ghạch tên nàng ta ".
Vị tiểu thư lúc nãy tay chân đã run rẩy sợ hãi, nàng ta ân hận vì sự ghanh ghét của mình mà dẫn đến họa từ miệng.
Phụ thân nàng ta chỉ là quan công bộ tứ phẩm nếu biết được chuyện ngày hôm nay không biết về phủ sẽ xử trí nàng ta ra sao nữa.
Lúc thị vệ đến gần thì nàng ta vôi quỳ xuống rối rít nói:
" Xin quận chúa tha tội, lúc nãy ta lỡ lời không có ý xúc phạm đến quận chúa, mong quận chúa giwo cao đánh khẽ ".
Mọi người ở đây đều xì xào chỉ chỏ khiến cho nàng ta xấu hổ không ngóc đầu lên được.