Trưa ngày hôm sau, Trần Dương mời Tề Khải đi ăn, vốn Trần Dương muốn đưa An Niên đến, nhưng không biết vì lý do nào đó mà An Niên từ chối nên Trần Dương phải đến một mình.
Trần Dương đến nhà hàng trước, các món ăn đã được gọi gần hết, còn Tề Khải thì thong dong đến muộn.
“Xin lỗi, có bệnh nhân bị thương nên đến muộn một chút.” Tề Khải cởi áo khoác đặt lên ghế bên cạnh, trên người vẫn còn mùi nước khử trùng chỉ có ở bệnh viện: “Gọi món xong chưa?”
“Gọi rồi, cậu còn muốn ăn gì nữa không.” Trần Dương đưa thực đơn cho Tề Khải.
“Cậu cứ gọi đi.” Tề Khải không thèm nhìn, ném thực đơn sang một bên, vội vàng hỏi: “Trước đó cậu nói với tôi là không đến thay thuốc nữa là có ý gì?”
“Ồ, bác sĩ ở bộ chúng tôi nghỉ phép về rồi. Sau này tôi sẽ thay thuốc ở chỗ ông ấy, về sau sẽ không làm phiền cậu nữa.” Trần Dương nói một cách mơ hồ.
“Bộ của các cậu…” Tề Khải sửng sốt một chút, suy nghĩ đến công việc của Trần Dương không tiện nói tới, cho nên anh ấy có chừng mực không tiếp tục hỏi nữa, mà chỉ quan tâm nói: “Vậy vết thương của cậu thế nào rồi, bắt đầu lành chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT