Thông tin Liêu Trường Kỳ đưa không có liên quan gì đến sự kiện Huyết Phách nên không có chút tiến triển nào, cuối cùng Trần Dương quyết định tự đi thuyền đến vùng biển quốc tế một chuyến.
Tám giờ tối đó, Trần Dương dùng du thuyền khách sạn cung cấp miễn phí, mang An Niên đến vùng biển quốc tế. Nhân tiện nói luôn, du thuyền Trần Dương lái chiếc được một ông chủ lớn của thành phố bên châu Âu tài trợ vì tình hữu nghị, là du thuyền xa hoa nhất Trung Quốc.
Từ bến tàu đến vùng biển quốc tế dù đi hết tốc lực cũng cần hai tiếng rưỡi, trong khoảng thời gian này Trần Dương chịu trách nhiệm lái thuyền, An Niên thì nằm trên boong thuyền xa hoa, vừa ngắm trời sao vừa ăn mỹ thực, rất thoải mái.
“Gió biển mát quá.” An Niên nhận ra mình rất thích biển, có hải sản siêu ngon, có thời tiết hữu tình, còn không cần phải mặc mấy lớp áo.
“An Niên, đi mặc áo khoác vào, cẩn thận bị cảm.” Trần Dương nhìn quần áo đơn bạc trên người An Niên, dặn dò.
“Vâng.” An Niên nghe lời mặc áo khoác vào: “Anh Trần Dương, chúng ta sắp đến rồi à.”
“Ừ, hải vực này là nơi tiền bối Liêu đã nói, chỉ là…” Trần Dương đeo kính âm dương, nhìn mặt biển rộng. Lúc này mặt biển trống trải không có cái gì: “Hình như ở đây không có cái gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play