Ba giờ sáng, công viên Minh Đức.
An Niên đứng trên băng ghế trong công viên, đối mặt với màn đêm và sương sớm, ngẩng cao đầu đối mặt với Trần Dương. Đúng vậy, là một con mèo có khí phách và mang thù, An Niên phớt lờ mọi cố gắng giữ mình lại của Trần Dương, nhất quyết chạy ra khỏi căn hộ và đi đến công viên.
Trần Dương chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm, nhưng lần này, anh sâu sắc nhận ra việc tự lấy đá đập vào chân mình có ý nghĩa như thế nào. Cô bé An Niên này ngày thường trông rất dễ lừa và dễ dỗ dành, nhưng không ngờ cô lại ôm mối hận đến vậy.
“Đừng tức giận, được không?” Trần Dương thỏa hiệp.
“Em không thèm tức giận.” Đuôi An Niên cong lên, tức giận ư, còn lâu cô mới tức giận.
“Xem ra em không có ý định tha thứ cho anh.” Trần Dương bất lực, từ nhỏ anh đã không có kinh nghiệm dỗ con gái. Khi còn nhỏ Trần Ngư cũng sẽ khóc nhưng mua kẹo mút dỗ dành là được, sau này khi Trần Ngư về nhà, Lâu Minh đã trực tiếp đảm nhận việc này, anh chẳng phải làm gì cả, về mặt này thì đúng là anh thiếu kinh nghiệm.
“Em đã nói rồi, em không tức giận.” An Niên không chịu thừa nhận, trong lòng nhớ kỹ lời Trần Dương nói lúc sáng: “Anh nói đúng, hiện tại em là người, không thể sống chung với anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play