Mới gặp An Niên, mẹ Trần cũng rất ưa thích cô bé này, sau khi hàn huyên vài câu lại càng thích. Mẹ Trần không chỉ một lần liếc mắt biểu đạt sự hài lòng của bản thân, ánh mắt bà như đang nói: Xem kìa, con bé nghe lời biết bao, trả lời câu hỏi còn phải lén nhìn con trai chúng ta.
“Hai mươi rồi hả? Hai mươi thì tốt.” Mẹ Trần đã hài lòng. Cô bé này trông không lớn, bà còn lo lắng người ta là vị thành niên nữa kìa. Thế này thì tốt rồi, người ta chẳng những trưởng thành, còn đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, xem ra đứa con trai nhà mình còn biết giới hạn nằm ở đâu đấy, bà nói: “Cháu và Trần Dương nhà cô quen biết nhau từ khi thế?”
“Ngày mồng sáu tháng trước ạ.”
Chuyện này An Niên nhớ kỹ, khi đó cô vừa vì linh lực tiêu hao quá độ mà biến về thành mèo.
Nhớ rõ ràng như vậy, xem ra rất yêu thích Trần Dương nhà ta rồi, nhưng có vẻ thời gian quá ngắn, mới một tháng đã mang về nhà rồi, xem ra là khá ưa thích. Mọi người nhà họ Trần trừ Trần Dương ra đều trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau lần nữa.
“Chuyện này…. Mẹ, chuyện này không phải như mẹ nghĩ đâu.”
Não Trần Dương bị chết nãy giờ cuối cùng đã hoạt động lại, lập tức cắt đứt vấn đề mẹ đang nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT