Mặc dù trưởng khoa Lưu đã nói qua với Trần Dương rồi, kỷ luật của Cửu Bộ họ khác với kỷ luật của quân đội, không yêu cầu nhân viên ngồi làm việc, cũng không yêu cầu nhân viên đi làm và tan làm phải quẹt thẻ, nhưng Trần Dương vẫn ở lại Cửu Bộ đến khi tan sở rồi mới đưa Lông Mi rời đi.
Lúc anh chuẩn bị đi ra ngoài, người đàn ông đầu trọc ở cổng ném cho Trần Dương một cái thẻ đi lại, nói rằng nếu anh để nó vào trong xe thì anh có thể thoải mái đi xuyên qua bức tường ở lối vào của Cửu Bộ. Mặc dù đã có một lần kinh nghiệm, nhưng Trần Dương đi xuyên qua bức tường vẫn cảm thấy có chút phức tạp.
“Meo meo.” Lông Mi nép vào ghế phụ ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngon bên đường.
Trần Dương quay đầu lại, phát hiện Lông Mi đang giãy giụa trên cửa sổ, mặt mèo đối diện với thủy tinh, đuôi lắc lư. Cho dù là từ góc độ của anh không thể nhìn thấy biểu cảm của Lông Mi, nhưng Trần Dương vẫn có thể tưởng tượng được lúc này hai con mắt to của nó đang chớp chớp: “Muốn ăn thịt nướng à?” Trần Dương liếc nhìn bên ngoài xe.
“Meo meo, meo meo.” Bây giờ gốc gác của cô đã bị Trần Dương vạch ra một nửa nên An Niên không cố ý che giấu chỉ số IQ cao hơn “con mèo” như trước nữa.
“Đồ nướng phải ăn lúc mới nướng xong mới ngon, nhưng nếu tao đưa mèo đi ăn quán ăn, mày sẽ được lên báo. Dù sao cũng chỉ có tao biết mày là một con mèo sành ăn.” Trần Dương nói.
“Meo meo.” An Niên thất vọng ngã xuống, cái đuôi mất hết tinh thần không lắc lư nữa, không được ăn thì không nhìn nữa. Tuy nhiên, cô đã mấy ngày không thèm như này rồi, hiếm thấy hôm nay cô có cảm giác thèm ăn như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT