Lên giường ngủ với hy vọng rằng uống thuốc hạ sốt sẽ khoẻ lên nhưng ngày hôm sau ngủ dậy vẫn còn sốt, Ôn Nhiên đã nhận ra sự bất ổn.
Oi, ngay cả trong phòng máy lạnh vẫn cảm thấy oi, trong cơ thể có một hơi nóng không thể tan đi, như thể tràn ra từ bên trong từng khớp xương. Tinh thần mê man không thể tập trung, hơn nữa luôn có cảm giác nôn nóng không thể giải thích được. Nói chính xác thì là một loại nhu cầu hoặc khao khát nào đó nhưng Ôn Nhiên vẫn chưa hiểu đó rốt cuộc là gì.
Đào Tô Tô nhận ra có gì đó không ổn nên lại gần cậu hỏi: "Có phải cậu động dục rồi không? Hai ngày trước chỉ trông có vẻ không có sức lực lắm thôi, hôm nay dường như còn nghiêm trọng hơn, mặt và tai cậu rất đỏ luôn, tuyến thể cũng vậy nữa."
Ngay cả bút Ôn Nhiên còn sắp sửa cầm không vững, cho dù có không muốn đối mặt thêm cũng đành phải thừa nhận: "Có lẽ là vậy."
"Vậy tớ giúp cậu đến phòng y tế lấy thuốc ức chế, sau đó cậu xin phép nghỉ học đi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại thôi."
"Tôi không được dùng thuốc ức chế." Ôn Nhiên lẩm bẩm một mình: "Bác sĩ nói không được dùng."
"Cái gì?"
"Không có gì, tiết sau tôi xin nghỉ, thuốc ức chế... không cần lấy đâu, ở nhà có rồi."
"Được rồi, vậy nếu cậu thấy khó chịu thì nhớ nói với tớ nhé."
Một tiết học kết thúc, Ôn Nhiên thu dọn cặp sách đến văn phòng xin nghỉ, giáo viên sợ cậu đi đường không an toàn nên phải tận tai nghe Ôn Nhiên gọi tài xế trong nhà đến mới cho cậu đi. Đúng lúc Tống Thư Ngang ghé qua đưa tài liệu nên ở lại một lúc rồi rời khỏi văn phòng cùng Ôn Nhiên.
Sắp đến giờ vào lớp, các học sinh lần lượt trở lại lớp học sớm, hành lang trở nên yên tĩnh. Ôn Nhiên đeo cặp sách cúi đầu đi chậm rãi, sợ cậu cứ đi như vậy sẽ ngã nên Tống Thư Ngang có lòng tốt đỡ cậu một tay.
Đúng lúc này, Ôn Nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Uý: "Ôn Nhiên? Cậu sao vậy?"
Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, tầm nhìn rơi vào alpha bên cạnh Hạ Uý đầu tiên.
Vào khoảnh khắc chạm mắt với Cố Quân Trì, trong đầu Ôn Nhiên chợt bùng lên từng tiếng ù tai, nhịp tim tăng nhanh theo đó, gần như có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đang tăng lên. Vào một giây này, cậu đột nhiên hiểu được thứ mình đang khao khát là gì.
Kể từ sau khi về lại thủ đô cậu đã không gặp lại Cố Quân Trì, chỉ có vài ngày thôi nhưng luôn cảm thấy như đã trôi qua lâu lắm rồi.
Tóc Cố Quân Trì dường như cắt ngắn đi một chút, lông mày càng lộ rõ hơn. Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt vô cảm kia, đột nhiên không kìm được nước mắt, vừa mở mắt ra thì nước mắt đã chảy xuống, rơi xuống đất từng giọt tí tách.
Tống Thư Ngang sửng sốt, sờ túi quần, đáng tiếc là không mang theo khăn giấy nên đành phải bó tay.
"Sao, sao lại thế này?" Hạ Uý cũng không kịp chuẩn bị: "Lần trước không phải vẫn còn ổn lắm sao..."
Cố Quân Trì chỉ nhìn Ôn Nhiên không nói gì còn cậu thì nhớ lại lời cảnh cáo của Trần Thư Hồi trong mớ suy nghĩ đặc sệt như hồ dán, lau nước mắt một cách lộn xộn. Cổ họng cậu run rẩy đến mức không thể mở miệng, chỉ có thể cúi người với Cố Quân Trì và Hạ Uý một cái, sau đó lại khó khăn giơ tay lên vẫy tay với Tống Thư Ngang, cuối cùng đi vào cầu thang bên cạnh rồi vịn lan can đi xuống.
Phía sau mơ hồ vang lên tiếng chỉ trích dữ dội của Hạ Uý: "¥*&¥#!¥&...*&!@¥... Có tin tôi mách ông nội Cố thật không!"
Trên đường về nhà mưa bắt đầu rơi tí tách, Ôn Nhiên tựa đầu vào lưng ghế phó lái, hai tay cầm mấy tờ khăn giấy, vùi mặt vào đó thấm sạch nước mắt.
May mà vừa rồi đi trên hành lang Hạ Uý và Tống Thư Ngang đều ở đó, nếu không thì khả năng cao cậu sẽ không kìm được mà bước tới hỏi Cố Quân Trì có thể giúp mình được không, sau đó sẽ bị mắng là quấy rối tình dục.
Gần về đến nhà, Ôn Nhiên xì mũi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cổng vườn hoa đang mở toang, trước cổng biệt thự có một chiếc xe đang đậu, mấy tên vệ sĩ đang đưa một người xuống xe. Khi nhìn rõ góc nghiêng của người đó, Ôn Nhiên chợt tỉnh táo lại một chút —— Phương Dĩ Sâm.
Tài xế vừa mở khoá xe, Ôn Nhiên đã lập tức xuống xe, đeo cặp sách theo sau vệ sĩ đi vào nhà.
Phương Dĩ Sâm được đưa đến bên cạnh ghế sofa nhưng không ngồi xuống mà chỉ im lặng đứng đó. Anh không đeo kính nhưng trên người không có dấu vết giãy giụa hay bị thương gì, Ôn Nhiên thở phào một hơi.
Vệ sĩ đi ra canh trước cửa, lúc này dì Phương mới dám rót ly nước mang tới đặt lên bàn, sau đó nhẹ giọng hỏi Ôn Nhiên: "Sao về sớm vậy, không khỏe hả?"
"Hơi sốt ạ, hôm nay dì không cần chuẩn bị bữa tối cho con đâu, chắc là con dậy không nổi."
"Vậy con phải uống ít thuốc, sau khi ngủ dậy muốn ăn gì thì gọi dì."
"Vâng, cảm ơn dì Phương."
Ngày mưa u ám nên phòng khách lại càng tối hơn, dì Phương im lặng trở về phòng, Ôn Nhiên để ý đến ngón tay đang cuộn lại của Phương Dĩ Sâm, cơ thể anh hình như hơi cứng đờ, lo lắng hỏi: "Trợ lý Phương, có phải không khoẻ ở đâu không?"
"Không có." Trên khuôn mặt tái nhợt của Phương Dĩ Sâm nở một nụ cười rất nhạt, nói: "Có thể phiền cậu bật đèn lên được không..."
Anh còn chưa nói xong, Ôn Duệ đã về nhà, vừa bước vào cửa đã liếc Phương Dĩ Sâm một cái, sau đó nhìn đèn chùm, lập tức giơ tay lên ấn công tắc, phòng khách đột nhiên sáng lên.
Tóc và quần áo của Ôn Duệ đều dính nước mưa, hắn đi tới trước mặt Phương Dĩ Sâm, nói: "Không cần thư tuyệt mệnh luôn à?"
Cơ thể Phương Dĩ Sâm hơi cử động như bị co giật nhưng lại không nói gì.
"Tôi đã nói rồi nhỉ, còn thêm một lần nữa thì tôi sẽ cấy tuyến thể omega vào người cậu, khiến cho cậu rời xa tôi là sẽ chết."
Trong lòng đột nhiên ớn lạnh, Ôn Nhiên nhìn Ôn Duệ không thể tin nổi.
Hắn và Trần Thư Hồi không hổ danh là mẹ con ruột, bản chất đều là những kẻ điên máu lạnh và tàn nhẫn.
Khiến cho một beta chịu đủ sự giày vò biến thành omega, để lại vô số tác dụng phụ và di chứng, có lẽ Ôn Duệ không hề yêu Phương Dĩ Sâm, chỉ là dục vọng chiếm hữu và ham muốn chinh phục của alpha đang tác quai tác quái, muốn tước bỏ hoàn toàn tôn nghiêm của đối phương, làm cho người đang không chịu khuất phục trở thành vật phụ thuộc vào mình.
Phương Dĩ Sâm vẫn không trả lời gì mà chỉ nhìn ly nước trên bàn trà. Một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng chết chóc, Ôn Duệ bắt máy, trả lời vài câu rồi cúp, quay về phía phòng giúp việc gọi dì Phương một tiếng. Dì Phương nhanh chóng mở cửa đi ra, Ôn Duệ nói: "Dọn dẹp phòng ngủ cho khách một chút, bật đèn lên, đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi, làm ít đồ ăn nữa."
"Tôi đi ngay đây."
Trước khi đi, Ôn Duệ nhìn chằm chằm Phương Dĩ Sâm mấy giây, sau đó xoay người ra khỏi phòng khách, dặn dò ở vệ sĩ ngoài cửa: "Theo dõi cậu ấy chặt vào."
"Lên lầu nghỉ ngơi một lát đi." Thật ra Ôn Nhiên đã chóng mặt và lên cơn sốt đến mức ốc còn không lo nổi mình ốc, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Phương Dĩ Sâm, cậu đoán rằng có lẽ đã lâu lắm rồi anh chưa nghỉ ngơi: "Ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc sẽ đỡ hơn."
Phương Dĩ Sâm gật đầu, Ôn Nhiên bèn dẫn anh lên lầu. Đèn trong phòng ngủ cho khách đã được bật, dì Phương bước ra ngoài: "Trợ lý Phương, tôi đi làm ít đồ ăn, lát nữa mang lên cho cậu."
"Không cần đâu, cảm ơn." Phương Dĩ Sâm nói: "Tôi hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát trước đã."
"Được, vậy cậu có đói thì nói với tôi." Dì Phương lại dặn dò Ôn Nhiên nghỉ ngơi cho thật tốt rồi đi xuống lầu.
Đi vào phòng ngủ dành cho khách, Ôn Nhiên nói: "Trong tủ có đồ ngủ, có thể tắm rồi hẵng ngủ, sẽ dễ chịu hơn."
"Cảm ơn." Phương Dĩ Sâm gật đầu với cậu: "Không cần lo lắng cho tôi, cậu cũng nghỉ ngơi đi, nhớ uống thuốc."
"Ừm."
Sau khi Ôn Nhiên trở lại phòng mình đã không gắng gượng nổi nữa mà lao vào trong chăn, bàn tay run rẩy mở điện thoại lên gọi cho bác sĩ.
"Chào bác sĩ, hình như tôi động dục rồi... Muốn hỏi ngài xem có thật sự không được dùng thuốc ức chế không ạ?"
"Nếu bây giờ dùng thuốc ức chế thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến nồng độ và hoạt động pheromone của cậu, chức năng của tuyến thể cũng sẽ bị tổn hại. Tôi vẫn khuyến nghị cậu bảo alpha có độ xứng đôi cao nhả pheromone ra để vỗ về, đây có lẽ là cách tốt nhất và cũng là duy nhất." Bác sĩ nói xong thì chờ vài giây, không thấy Ôn Nhiên trả lời thì gọi cậu: "Vẫn ổn chứ, có nghe thấy tôi nói không?"
"Nghe thấy ạ, nghe thấy rồi." Mắt Ôn Nhiên sắp mở không lên: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài."
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Nhiên cố gắng vực dậy tinh thần, gõ chữ 'kỳ động dục' lên trình duyệt web.
Những năm cần phải học lớp sinh lý thì cậu đều trải qua trong phòng nghiên cứu và bệnh viện, bị cấy tuyến thể và tiêm pheromone, bọn họ biến cậu thành một omega nhưng không ai nói cho cậu làm sao để làm một omega, càng không ai dạy cho cậu biết lúc ở chung với alpha cần phải giữ chừng mực như thế nào.
Thế là cậu cứ chậm chạp không thể hoàn toàn thoát khỏi ý thức của giới tính beta ban đầu, cuối cùng nghênh đón kỳ động dục đầu tiên mà không biết gì cả.
Sau khi đọc sơ qua nhiều trang web khác nhau, câu trả lời nhận được không gì ngoài thuốc ức chế, đánh dấu hoặc quan hệ tình dục, không cái nào là phù hợp với mình —— Hóa ra những gì bác sĩ nói là thật, cách tốt nhất là pheromone của alpha.
Ôn Nhiên tắt điện thoại đi, trong đầu có một giọng nói đang đọc đi đọc lại cái tên 'Cố Quân Trì' nhưng cũng có một giọng nói khác vang lên nói rằng 'Không được đi'.
Quả thật không được đi, bất kể là lời cảnh cáo của Trần Thư Hồi hay khả năng sẽ phải đối mặt với sự chán ghét và chửi rủa Cố Quân Trì đều không được đi.
Ôn Nhiên cưỡng ép bản thân phải nhắm mắt lại, ý thức mơ màng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Cậu đã mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn, cuối cùng rơi vào một vật thể mềm mại và nóng ẩm, giống như một chiếc chăn được ngâm trong nước nóng.
Xung quanh tối om, không khí nóng hầm hập, cổ họng khàn đặc không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có hơi nóng không ngừng tràn vào miệng. Môi Ôn Nhiên mở ra rồi lại khép lại, giống như cá bị ném lên bờ và phơi khô dưới ánh nắng gay gắt.
Một vật thể hơi mát đột nhiên chạm vào mắt cá chân, Ôn Nhiên run lên, nhìn xuống thì thấy là một bàn tay trắng nõn mạnh mẽ, ngón tay đẹp đẽ thon dài, các khớp xương hiện lên màu đỏ nhạt khỏe mạnh.
Chủ nhân của bàn tay ẩn sau tấm màn tối tăm nên không thấy được. Cổ chân bị nhẹ nhàng nắm lấy, bàn tay đó từ từ di chuyển lên trên, lòng bàn tay cọ xát phần da ở cẳng chân, mặt trong ngón tay lướt qua khơi dậy cảm giác điện giật khiến người ta phải run lên.
Ôn Nhiên mờ mịt nhìn chằm chằm chân mình, mãi cho đến khi bàn tay đó chậm rãi di chuyển lên phía trên cẳng chân, giữ lấy đầu gối cậu.
Đầu ngón tay đã chạm vào phần đùi trong nhạy cảm, Ôn Nhiên liều mạng mở to mắt nhưng vẫn không nhìn rõ người đứng sau tấm màn đó, chỉ đột nhiên nghe thấy một tiếng thì thào.
Vừa giống như than thở, vừa giống như cười giễu.
Cơ thể đột nhiên run lên, tầm nhìn bị xé rách, Ôn Nhiên mở mắt ra, há to miệng thở dốc trong bóng tối. Cả người đầy mồ hôi, cậu ngẩn người sững sờ hồi lâu, sau đó sờ ra sau người mình... ướt, rất ướt.
Ôn Nhiên đè nén sự bàng hoàng và không thể tin nổi trong lòng đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm và thay sang bộ đồ ngủ sạch sẽ, tình trạng không thuyên giảm chút nào mà càng rạo rực hơn. Ôn Nhiên giơ tay lên ôm mặt, lòng bàn tay nóng hổi, mặt cũng nóng hổi, khi hơi nước trong mắt dâng lên có hơi mát trong chốc lát rồi sau đó lập tức sôi sục và đốt cháy hốc mắt.
Trong nhịp tim đập nhanh, Ôn Nhiên cảm nhận được tuyến thể cũng đang nóng lên và đập mạnh, cậu chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách mãnh liệt như vậy trước đây.
Giống như một tờ giấy tuyên án, tuyên án rằng cậu đã lâm vào cảnh trở thành người bị pheromone điều khiển.
Lý trí đã hoàn toàn suy sụp, Ôn Nhiên run rẩy lấy một tấm danh thiếp từ trong cặp sách ra, gọi một cuộc điện thoại. Sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu đeo vòng cổ lên, mặc áo khoác vào rồi loạng choạng xuống lầu, chạy ra khỏi cửa không buồn để ý đến ánh mắt của vệ sĩ.
Mưa đã tạnh, hơn bảy giờ tối, Ôn Nhiên cuộn người ngồi ở ghế sau xe. Đây là lần đầu tiên cậu liên lạc với tài xế của Cố Quân Trì để có thể đến cổng biệt thự không gặp trở ngại.
Tài xế không hỏi gì thêm mà lái xe vững vàng, nhanh chóng đưa Ôn Nhiên đến.
Ôn Nhiên cảm ơn ông, sau khi xuống xe đi vào trong vườn, nhìn thấy vài alpha đang ngồi trong phòng khách qua cửa sổ kính sát đất, Lục Hách Dương, Hạ Uý và vài người chưa từng gặp bao giờ đang uống rượu và trò chuyện. Cố Quân Trì ngồi tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt tuỳ ý đặt vào một nơi nào đó, dáng vẻ trông có hơi lơ đễnh.
Không ngờ lại đúng lúc bắt gặp bạn bè Cố Quân Trì đến chơi, Ôn Nhiên xoa mặt không có sức lực, đi đến bên cạnh biệt thự, ngồi xổm dựa vào tường rồi vùi đầu vào đầu gối.
Một lúc sau, cậu nghe thấy một tiếng động nhỏ, ngẩng đầu lên thì thấy 339 đang đứng trước mặt.
"Tôi nhìn thấy cậu trong camera giám sát." 339 rất lo lắng, "Cậu gặp phải chuyện gì không hay sao?"
"Hình như tôi động dục rồi... Tôi muốn đến hỏi xem cậu ấy có thể nhả một ít pheromone ra cho tôi không."
339 lại gần một chút, giúp cậu chắn một ít gió đêm lại, buồn bã nói: "Cảm giác như cậu sẽ lại ăn mắng."
"Không sao đâu, bị mắng cũng là chuyện nên có."
Không phải là nên có mà là đáng đời, nhưng không còn lựa chọn nào khác, trong tình huống không thể sử dụng thuốc ức chế, nếu không có được pheromone của Cố Quân Trì thì kỳ động dục sẽ không thể kết thúc, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng khó có thể thực hiện.
"Hôm nay bạn cậu chủ về nước, đến đây ngồi một lát, sẽ sớm đi thôi." 339 nói: "Đừng sợ, tôi ở với cậu."
Chưa đến năm phút sau, có vài chiếc xe hơi dừng lại ngoài vườn hoa, sau đó là tiếng người từ cổng chính truyền đến. Ôn Nhiên chật vật đứng dậy, vịn tường ló đầu ra một chút, 339 núp sau lưng cậu, lộ ra nửa người.
Một nhóm người ra khỏi cửa, Hạ Uý nhìn trái nhìn phải: "Thầy 339 của chúng ta đâu rồi nhỉ? Sao không ra tiễn khách." Rồi lại hỏi: "Cậu không đi thật hả? Trước đó không phải đã hẹn đến chỗ cậu ngồi tí rồi cùng đi quán bar à."
"Không đi." Cố Quân Trì nói ngắn ngọn.
Hạ Uý "hứ" hai tiếng: "Được thôi, vậy bọn tôi đi đây, lần sau cậu nhớ bù lại."
Lúc đi xuống bậc thang, Lục Hách Dương vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nhìn sang bên trái, Ôn Nhiên vội vàng rụt đầu về sau bức tường, 339 sợ đến mức cũng dịch vào bên trong ngay.
Xe lái đi xa, Ôn Nhiên mới bước nặng nề từ sau bức tường đi ra. Ánh đèn trong phòng khách chiếu lên lưng Cố Quân Trì, hắn cúi đầu châm một điếu thuốc, đến khi Ôn Nhiên đến rất gần mới từ tốn quay đầu lại nhìn cậu.
Khuôn mặt của alpha được chiếu sáng một nửa, nửa còn lại ẩn trong màn đêm, không hề có biểu cảm ngạc nhiên gì khi Ôn Nhiên đến đây.
Hắn chậm chạp không nói gì cũng không hỏi gì, Ôn Nhiên đành phải chủ động lên tiếng: "Tôi... tôi đến để xin cậu giúp một chuyện."
"Cậu động dục rồi." Cố Quân Trì nhìn cậu.
Là giọng điệu trần thuật bình tĩnh nhưng trái tim Ôn Nhiên lại nặng trĩu. Cơ thể cậu đã không kìm được run rẩy kể từ khi nghe thấy giọng nói của Cố Quân Trì, lúc này nhìn vào mắt hắn đã gần như hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, vô thức lắc đầu: "Không có đâu."
Cố Quân Trì dập tắt điếu thuốc mới hút vài hơi rồi đi về phòng khách. Ôn Nhiên gảy lòng bàn tay, đi vòng qua bụi hoa, bước lên bậc thềm rồi đi theo.
Vừa vào cửa, Ôn Nhiên lại quên mất câu trả lời của mình hai mươi giây trước như thể bị mất trí nhớ, đầu óc cậu trống rỗng, nói: "Tôi động dục rồi."
Bước chân Cố Quân Trì dừng lại, xoay người lại nhìn cậu.
Cả người Ôn Nhiên bị cơn động dục thiêu đốt làm cho đỏ bừng, từ mặt đến tai, từ môi đến xương quai xanh, dưới áo khoác là bộ đồ ngủ cẩu thả, tóc tai cũng rối bù, một cặp mắt ẩm ướt và mất đi tiêu cự.
Căn phòng khách mênh mông như thế nhưng lại im lặng, 339 như thể bị câm điếc, lướt qua bên cạnh Ôn Nhiên và Cố Quân Trì, không liếc ngang liếc dọc mà im lặng đi thẳng về phía phòng bếp, trên đường đi còn đụng đổ quà của bạn Cố Quân Trì mang đến nhưng nó còn không thèm quay đầu nhìn một cái.
"Động dục mà còn chạy lung tung khắp nơi, muốn lên tin tức xã hội à?"
"Không có chạy lung tung khắp nơi, tôi đã đi thẳng đến nhà cậu rồi, sợ không an toàn nên tôi không đi xe buýt mà gọi điện cho tài xế của cậu, nhờ chú ấy đưa tôi đến." Ôn Nhiên không đợi được dù chỉ một giây, nói tiếp trong một hơi: "Tôi không được sử dụng quá nhiều thuốc ức chế, nếu có sự vỗ về của pheromone alpha có độ xứng đôi cao thì sẽ đỡ hơn rất nhiều. Tôi muốn hỏi cậu xem có thể cho tôi ngửi mùi pheromone của cậu một chút được không?"
Lúc cậu nói nửa câu cuối, Cố Quân Trì đã cụp mắt xuống chỉnh vòng tay lên nấc cao nhất, sau một tiếng bíp, Cố Quân Trì ngẩng đầu lên nói: "Buổi chiều ở trường không phải còn giả vờ không quen sao, nửa đêm nửa hôm lại động dục chạy tới nói là chỉ muốn ngửi mùi pheromone, cái lý do sứt sẹo này, nghĩ tôi không có đầu óc như cậu chắc? Cậu định tự ra ngoài hay tôi ném cậu ra ngoài?"
Nếu là bình thường Ôn Nhiên sẽ lập tức xoay người rời đi không quấy rầy nữa, nhưng bây giờ bản năng sinh lý đã lấn át lý trí, lòng bàn tay đã bị gảy đến đỏ lên, cậu giãy giụa nói: "Là thật mà, hơn nữa... chẳng phải lần trước tôi cũng đã giúp cậu rồi sao?"
Cố Quân Trì thong dong đút một tay vào túi quần, thờ ơ hỏi: "Cậu giúp tôi việc gì?"
Im lặng nhìn nhau mấy giây, Ôn Nhiên buông thõng vai, lắc đầu. Cậu không chắc có phải Cố Quân Trì đã biết còn cố hỏi hay không nhưng có thể chắc rằng mình không nên nhắc lại chuyện ở làng chài nhỏ nữa, nhất là trong tình huống khó xử như vậy, quả thật sẽ là một sự báng bổ đến những ký ức đẹp đẽ đó.
"Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không lừa cậu, cũng không phải muốn quấy rối tình dục cậu." Ôn Nhiên cúi đầu, "Vậy tôi về nhà trước đây, cậu đừng ngủ nhé, uống rượu sớm đi."
—
Thật ra trong lòng cực kỳ tận hưởng cảm giác được vợ thỉnh cầu...
Cặp đôi Ôn Phương không hẳn được xem là CP phụ, chỉ là những nhân vật giúp thúc đẩy tình tiết hơn.
Mặc dù 3 ngày 1 chương nhưng sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo số chữ mỗi chương nhiều một chút!
Gin: CQT cutii vãiii còn dỗi vì vợ bơ mình nữa chớ =)))) chibi em bé Nhiên search từ khoá xong bất lực vì chỉ có ck mới cứu đc ẻm =))))