Như lời Vũ Hoàng Kính đã nói, sáng hôm sau khi ba người dùng bữa xong anh liền dẫn Trần Túc đi đến vài mảnh đất ruộng nhà mình. Tuy không có đất vườn để trồng cây ăn quả nhưng đất ruộng lại khá nhiều, nhưng một vài bất tiện đối với cậu chính là chúng không hề nối liền với nhau, khoản cách của vài mảnh ruộng khá xa nhau dẫn đến việc chăm sóc cực nhọc hơn rất nhiều.

Bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn, hai thân ảnh nhàn nhả đi dạo khắp các mảnh ruộng trống. Vũ Hoàng Kính đưa tay chỉ vài mảnh ruộng nối liền nhau rồi nói:

“Cậu có thể sử dụng khu này, ba mảnh ruộng liên tiếp này là nơi gần với nhuồn nước nhất, cây trồng ra cũng có thể tươi tốt nhất.”

Trần Túc nhìn theo tay anh, sau đó nhìn về phía con sông nhỏ ở cách đó không xa rồi gật đầu, đúng là nơi này là nơi tốt nhất trong tất cả những mảnh đất mà anh dẫn cậu xem. Việc tưới nước cho cây cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, tuy hiện tại không thể dẫn đường mương đến ruộng nhà mình bởi vì không có công cụ hỗ trợ hơn nữa cũng không thể dẫn nước vào ruộng, nhưng may mắn cậu cũng không cần đi quá xa để lấy nước

Tuy nhiên nếu muốn trồng trọt lâu dài cũng như để cò sản lượng tốt thì việc cấp bách vẫn là phải đào mương thoát nước, nếu không khi mùa mưa tới rất dễ xảy ra hiện tượng ngập ruộng, cây trồng bởi vì tích nước quá nhiều mà dư nước.

Nghĩ xong, Trần Túc liền gật đầu nói:

“Này tốt lắm, cảm ơn anh. Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho mảnh ruộng này.”

Vũ Hoàng Kính không nói gì, anh nhìn đứa nhỏ chỉ vừa thành niên bên cạnh mình. Rõ ràng vẫn là một đứa nhỏ nhưng lại có quá nhiều thứ phải lo, không những vậy những thứ mà cậu không nên trải qua cũng đã trải qua hết. Một đứa nhỏ tốt thế này lại không được chính ba mẹ ruột của mình thương yêu ngược lại bọn họ còn vì một đứa con nuôi xấu tính khiến cho cậu thương tích đầy mình.

Nhưng may mắn thay người thân ruột thịt không thương thì vẫn có mẹ nuôi yêu thương, cho dù không có máu mũ gì nhưng hai người vẫn là người thân với nhau, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều thứ, tình cảm cũng cực kỳ gắn kết cho dù biết không phải cùng một dòng máu nhưng họ vẫn không yêu thương lẫn nhau.

Vũ Hoàng Kính nhìn cậu một lúc lâu đến chính anh cũng không nhận ra mình càng lúc càng để ý đứa nhỏ này, cuối cùng anh xoay người nói:

“Vậy tôi đi trước. Cậu nói lại với mẹ Vân nếu có người lạ đến nhà thì đừng cho họ vào nhà.”

Trần Túc tuy không hiểu ai sẽ đến nhưng cậu vẫn gật đầu đáp ứng:

“Được anh đừng lo.”

Nhìn Vũ Hoàng Kính đi khuất cậu liền chạy về nhà. Hôm nay vẫn phải chạy lên huyện một chuyến, mặc dù muốn trồng trọt nhưng vẫn cần dụng cụ gieo trồng cũng như hạt hoặc mầm cây.

Tháng này đã qua thời gian tốt nhất để trồng lúa nước vì vậy cậu quyết định trồng lúa mì, còn vài mảnh dư thì cậu sẽ trồng rau. Quyết định xong cậu liền mượn mẹ một số tiền.

Trần Túc vào nhà liền nhìn thấy Trần Vân đang ngồi ở ghế sô pha, trên tay cầm một mảnh vải liền không khỏi tò mò:

“Mẹ đang làm gì vậy ạ.”

Trần Vân không dừng tay vừa làm vừa trả lời:

“Mẹ đang thêu khăn. Nghe nói mấy cô gái trong huyện rất thích đồ được làm xinh xắn tinh xảo, thím Uyên cũng làm để bán đây.”

Trần Túc nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nhưng cậu không ngăn cản dù sao có việc để làm cũng giúp cho mẹ cậu vui vẻ hơn. Người lớn tuổi luôn không chịu ở không, chỉ cần họ không làm gì thì sẽ cảm thấy khó chịu trong người.

“Mẹ con có thể mượn mẹ chút tiền không. Mua giống cùng dụng cụ chắc cũng tốn một ít.”

Cậu hỏi, người không có tiền trong người đúng là rất ngượng ngùng.

Trần Vân nghe vậy liền dừng tay, bà đưa tay vào túi áo rồi móc tiền ra đưa cho cậu:

“Con đừng lo tiền này là của mẹ bán khăn có được. Tiền của Kính Kính mẹ sẽ không đụng vào.”

Đưa tiền cho Trần Túc bà tiếp tục nói:

“Trước khi đi con đi hỏi chú An thử xem, người quen thuộc với huyện như chú An chắc sẽ có chỗ quen biết.”

Trần Túc gật đầu:

“Được ạ. Mẹ có cần bán gì không con sẵn tiện bán giúp mẹ luôn ạ.”

Trần Vân lắc đầu:

“Không cần, mẹ cùng thím Uyên có mối mua hàng nên khi làm được nhiều sẽ nhờ chú An đi bán giúp.”

Trần Túc nghe vậy thì mỉm cười. Cậu cảm thấy từ khi đến đây Trần Vân có thể thoải mái hơn rất nhiều.

“Vậy con đi đây. Đúng rồi Vũ Hoàng Kính nói nếu có người lạ lại thì mẹ đừng mở cửa cho họ vào.”

Nói xong cậu liền ra khỏi nhà.

Trần Vân tuy khó hiểu nhưng bà vẫn biết cuộc sống trước kia của Vũ Hoàng Kính khá phức tạp, nếu thật sự có người lại quấy rối thì cũng không phải kỳ lạ. Nhìn con trai mình rời đi bà liền đứng dậy ra cổng khóa cổng lại, còn không an tâm mà khóa luôn cửa chính.

Vũ Hoàng Kính thật ra cũng không phải lo lắng gì, chỉ là tin tức bị khui ra những kẻ kia nghe được phong phanh một vài chuyện nên anh sợ quấy rầy đến Trần Túc cùng Trần Vân nên mới dặn họ đừng cho người lạ mặt vào. Dù sao hai mẹ con là người chân đất thật thà chưa từng gặp sự tranh chấp giữa những người giàu có xảo trá chắc chắn hai người sẽ không thể đối phó được với bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play