Ánh nắng mặt trời chói chang, làn da vốn dĩ không một chút ngăm đen của Trần Túc trở nên ửng đỏ bên dưới anh nắng gay gắt.
Đi xung quanh thôn dưới cái nắng khiến một người vẫn đang yếu ớt như cậu càng thêm lung lay sắp ngã. May mắn cuối cùng cậu cũng tìm thấy căn nhà khác biệt với các căn nhà bên trong thôn.
Nhà tổ họ Vũ giống như nhà hai tầng trong thành phố, nhìn bên ngoài là một cái sân rộng rãi, hàng rào cao rào lại xung quanh nhà.
Trần Túc nhìn cánh cổng rào hiện đang mở liền biết Vũ Hoàng Kính đang ở bên trong, cậu tuy thắc mắc không biết tại sao ông nội của anh xây nhà tổ như thế này, trước đây cậu từng chạy đến nhà tổ của ông chủ công ty mặc dù ông ta không phải nhà hào môn giàu có gì nhưng nhà tổ lại được xây dựng chả khác nào biệt viện nghỉ mát, mỗi khi tế tổ liền rất đông người chạy đến ở một đêm.
Cậu lại nhìn căn nhà hai tầng này, có vẻ như ông nội Vũ Hoàng Kính chỉ định để người nhà của mình ở lại thôi. Cậu nhớ đến Trần Nghị từng nói bên ông nội của anh chỉ có một nhà anh cùng với một người chú hiện đang ở nước ngoài, còn lại đều là họ hàng xa lạ không có bao nhiêu giao tình.
Trần Túc chớp chớp mắt nhấc chân đi vào bên trong hàng rào.
“Trần Túc, sao cậu ở đây.”
Nghe thấy tiếng gọi Trần Túc liền nhìn sang. Khi cậu đi vào cổng thì Vũ Hoàng Kính cũng từ phía sân sau đi lên, anh nhìn thấy cậu liền không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Mẹ kêu tôi gọi anh về.”
Trần Túc dừng lại bước chân rồi xoay người đối diện Vũ Hoàng Kính.
“Tôi cũng định về kêu hai người đây.”
Vũ Hoàng Kính cau mày nói, anh chưa từng nói cho Trần Túc nhà tổ ở đâu, chỉ cần nhìn làn da đỏ ửng của cậu liền đoán được cậu đã đi bên ngoài nắng bao lâu.
Nhìn cơ thể yếu ớt của cậu anh liền cảm thấy cực kỳ không vui, anh đi nhanh đến gần cậu rồi bắt lấy tay cậu kéo vào trong nha.
“Đợi tôi một lát.”
Vũ Hoàng Kính nói xong liền xoay người đi lên lầu để lại Trần Túc đứng bên trong phòng khách.
“Cậu Trần.”
Nghe thấy giọng nói quen quen từ bên trái Trần Túc liền theo quán tính nhìn sang, loạt vào trong mắt của cậu là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, khuôn mặt mũm mĩm, quần áo đã sờn màu. Dì ấy mỉm cười đi đến gần cậu.
“Dì là.”
Trần Túc hoang mạng hỏi.
“Dì là Thẫm Như, cậu cứ gọi dì Thẫm là được.”
Dì Thẫm cười nói sau đó chỉ chỉ vào nơi mình vừa đứng:
“Dì dọn dẹp nhà bếp xong rồi, cậu nói với cậu Hoàng một tiếng giúp dì. Hiện tại dì về đây.”
Trần Túc nghe vậy liền gật đầu đáp lại:
“Được ạ.”
Dì Thẫm gật đầu rồi xoay người ra khỏi nhà.
Năm phút sau Vũ Hoàng Kính đi xuống với một cái áo khoác to cùng cái mũ rộng vành trên tay, anh đưa cho cậu áo khoác còn mũ thì tự mình đội lên đầu cậu.
“Dì Thẫm nói dọn dẹp xong rồi nên dì ấy về trước.”
Trần Túc nhận lấy áo cũng không hỏi nhiều chỉ nói lại chuyện được nhờ rồi khoác áo vào người, chiếc áo vẫn còn mùi thơm nhè nhẹ của bột giặt, khi khoác lên người cũng không cảm thấy nóng nực gì.
“Đi thôi.”
Vũ Hoàng Kính hài lòng nhìn cậu được bọc trong áo khoác của anh rồi đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy vết chai sạn của cậu.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa của rất nhiều người trong thôn, người ta thường nói nhiều người mắt tạp để không bị phát hiện ra vấn đề gì anh cần phải thể hiện mối quan hệ của hai người ra bên ngoài, ít nhất khi có người hai người cũng phải nắm lấy tay nhau hoặc động tác trở nên thân mật một chút.
Trần Túc mặc dù không quen khi bàn tay bị nắm lấy nhưng cậu cũng không phản kháng hay tỏ ra khó chịu gì. Trước đây cuộc sống quá khó khăn cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, đối với cậu việc thoát khỏi gia đình kia là quan trọng nhất vì vậy nào có thời gian đâu mà ngẫm nghĩ đến cưới vợ, sinh con.
Mà hiện tại tuy không cần phải tiếp tục suy nghĩ đến chuyện đó nhưng cuộc sống hiện tại cũng không phải quá tự tại, chỉ cần giữ vững tình trạng này thì cậu vẫn có thể tiếp tục sống một cách thoải mái. Cũng vì vậy cậu có thêm thời gian để suy nghĩ rất nhiều việc, ví dụ như người yêu.
Một người mù mờ về tình yêu như Trần Túc rất khó để phát hiện ra tình cảm của mình, nhưng cậu không phải không biết phân biệt tính hướng. Cậu không có chút cảm giác khó chịu nào khi Vũ Hoàng Kính nắm lấy tay mình, cũng không chút phản khán khi nghĩ đến chuyện kết hôn cùng anh, hơn hết khi ngủ cùng một giường với quan hệ là chồng chồng cậu cũng không có chút bài xích nào.
Chỉ cần biết suy nghĩ liền có thể nhận định được cậu thực sự thích nam chứ không phải nữ, mà trên hết cậu đã lấy hình mẫu của Vũ Hoàng Kính làm đối tượng của mình.
Nghĩ đến đây cậu liền trở nên rối rắm, cả người đều thẫn thờ. Cứ như vậy mà mặc kệ Vũ Hoàng Kính kéo cậu đi về căn nhà nhỏ mà Trần Vân đang chờ hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT