Nhiều năm sau, tại một căn biệt thự hướng ra biển ở Hawaii, đang diễn ra một buổi tụ họp của “Tam thiếu” trong lời đồn.

Lúc này đây, ba trụ cột của ba gia đình là Hoắc Dạ Diễm, Dạ Tiêu Phàm và Mạc Thiên Kỳ đang ngồi bàn công việc ở trên lầu hai. Còn ba bà vợ nào đó đang ở phía dưới vừa ngồi thưởng trà, tám chuyện vừa nhìn bé con của họ nghịch cát trên bờ biển.

“Tiểu Diệp à, hay là cô sinh thêm một bé gái đi, tôi thật muốn kết thông gia với cô nha.” Lam Nhược Hy đặt tách trà xuống bàn, thở dài nói.

“Việc này sao? Hừm, phải suy xét nha. Không mấy cô sinh thêm một bé gái nữa đi, như vậy chẳng phải cũng có thể kết thông gia sao?” Âu Nam Diệp cười đầy ẩn ý nhìn Lam Nhược Hy.

“Thật ra tôi cũng muốn, nhưng là sợ đau, cho nên…ông xã nhà tôi đã nói chỉ cần một đứa là đủ!” Lam Nhược Hy cười hì hì đáp.

Thành công khiến Âu Nam Diệp á khẩu, Cung Thiên Di ngồi bên cạnh cũng bật cười thành tiếng.

“Hai người đều muốn kết thông gia với nhau, vậy còn tôi thì sao? Hai người cho ra rìa à?” Cung Thiên Di hơi nghiêm túc nói, khiến hai người kia có chút chột dạ.

“Đều muốn kết thông gia hết mà, nhưng tiếc quá cả ba nhà đều là nhóc con, làm sao mà kết thông gia được đây?”

Âu Nam Diệp tiếc nuối nói, biết làm sao được khi mà họ hạ sinh lần lượt đều là nhóc con, chẳng lẽ lại muốn kết duyên cho ba nhóc. Ôi vừa nghĩ đến đây thôi cô đã không dám nghĩ rồi, ông xã nhà cô mà biết được chắc cô tiêu đời.

“Haizz…” Cả Cung Thiên Di cùng Lam Nhược Hy đều thở dài, đồng loạt nhìn về phía ba nhóc đang xây lâu đài cát ở bờ biển.

Nhóc con lớn nhất là Mạc Cẩn năm nay 6 tuổi, tiếp là Hoắc Ngôn Dục 5 tuổi, cuối cùng nhỏ tuổi nhất là Dạ Tư Trì nhóc mới vừa tròn 4 tuổi không lâu. Dù có chút chênh lệch tuổi tác, nhưng ba nhóc đều rất hòa thuận, trước mặt cha mẹ chúng đều tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng thật ra đều là “tiểu quỷ”.

Lúc này, Mạc Cẩn đang chán nản nhìn đống cát trước mặt, thở dài quay sang nhìn Hoắc Ngôn Dục, “Tiểu màn thầu, chúng ta phải giả vờ nghịch cát đến bao giờ đây?”

“Đợi mami bớt cảnh giác đã.” Hoắc Ngôn Dục như ông cụ non đáp, khẽ liếc nhìn qua phía mẹ cậu nhóc.

“Thứ này thật vô vị, anh muốn nghiên cứu mấy khẩu súng của em hơn.” Mạc Cẩn vừa nói vừa tỏ vẻ tiếc nuối.

“Tiểu hắc, anh thật không có kiên nhẫn. Ba em nói rồi, là đấng nam nhi trước tiên phải rèn luyện tính kiên nhẫn.” Dạ Tư Trì buông nắm cát trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Cẩn nói.

Trong ba đứa nhóc dù Mạc Cẩn là người lớn tuổi nhất, nhưng Hoắc Ngôn Dục lại là người có khí chất cùng trí tuệ vượt trội hơn cả, nhóc luôn có những thứ mới mẻ muốn chia sẻ cho hai nhóc kia cùng nghiên cứu.

Đơn giản bởi vì khi mới hơn 3 tuổi ba của nhóc đã cho nhóc được tiếp xúc với rất nhiều loại vũ khí, dù không hiểu biết lắm nhưng nhóc rất thích thú. Lớn hơn một chút, nhóc đã có thể thành thạo hiểu hết mọi cấu tạo của chúng, chỉ tiếc còn quá nhỏ để sử dụng chúng.

“Đợi lát nữa baba sẽ xuống đây thôi, lúc đó chắc chắn mami sẽ chẳng bận tâm đến chúng ta đâu.” Hoắc Ngôn Dục thu lại tầm mắt, quay sang nói với Mạc Cẩn và Dạ Tư Trì.

Đúng như những gì Hoắc Ngôn Dục nói, vài phút đồng hồ sau baba của ba nhóc đều đi xuống phía dưới, cùng mami của chúng nói chuyện, thành công cướp đi sự chú ý của mami đối với ba nhóc.

“Mọi người đang nói gì vậy?” Dạ Tiêu Phàm đi đến ôm lấy vai Cung Thiên Di, nhẹ nhàng hỏi ba bà vợ nào đó.

“À chuyện kết thông gia.” Cung Thiên Di cười đáp.

“Kết thông gia?!” Hoắc Dạ Diễm nghi hoặc nhìn vợ mình, chẳng lẽ vợ anh muốn kết thông gia với hai nhà kia ư?

“Haha…em chỉ là nêu ý kiến thôi, huống chi đều là ba nhóc, làm sao mà chuyện đó sẽ xảy ra được chứ!” Lam Nhược Hy cười cười giải thích.

“Cũng không hẳn là không thể. Có câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, nếu chúng nó thích nhau, thành tâm muốn ở bên nhau chúng ta cũng không ngăn cản được.”

Lời của Mạc Thiên Kỳ vừa dứt, cả năm người còn lại đều hướng ánh mắt không thể tin nổi về phía anh, khiến anh có chút chột dạ.

“Khụ khụ…sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, bộ tôi nói cái gì sai sao?!” Mạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.

Nhìn thái độ như chưa có chuyện gì xảy ra của Mạc Thiên Kỳ, năm người kia á khẩu, con mẹ nó chứ vừa phát ngôn khiến bọn họ sốc xong, giờ lại tỏ ra ngu ngơ. Thật là tức chết mà!

“Kỳ à, cậu bớt suy nghĩ lung tung lại đi.” Dạ Tiêu Phàm khẽ chẹp miệng nhắc nhở.

“Hừ! Chỉ là nêu ý kiến thôi, không cần các cậu để tâm.” Mạc Thiên Kỳ lạnh giọng đáp.

Hai cô vợ bên cạnh lắc đầu thở dài, mấy ông chồng của các cô hễ gặp nhau là cãi cọ à, thật là…hết nói nổi.

Nhưng dù là vậy họ lại rất thân thiết, tính cách hầu như chẳng có điểm chung, nhưng lại có thể trở thành anh em tốt của nhau, quả là rất hiếm lạ.

Nói đi cũng phải nói lại, giữa họ chắc hẳn là có duyên phận từ trước, mới có thể gặp được nhau, cùng nhau trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống.

“Ông xã, bọn nhóc lại đi đâu rồi?”

Lam Nhược Hy quay sang nhìn chỗ cát đám nhóc vừa nghịch hồi nãy, không thấy đâu bèn hỏi Hoắc Dạ Diễm bên cạnh.

“Kệ chúng đi, chắc lại trở về phòng nghiên cứu “đồ chơi” rồi!” Hoắc Dạ Diễm vén lại lọn tóc rũ xuống má của vợ mình, khẽ nói.

Lam Nhược Hy cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà gật đầu, trong lòng bớt lo lắng hơn, cô đâu biết rằng “đồ chơi” trong miệng ông xã không phải đồ chơi bình thường, nói đúng hơn thứ “đồ chơi” kia chính là các loại vũ khí tân tiến vừa được bang “Diễm Lục” nghiên cứu ra.

Nếu như Lam Nhược Hy biết được chuyện nghiên cứu “đồ chơi” trong miệng Hoắc Dạ Diễm là thứ vũ khí nguy hiểm kia, chắc chắn cô sẽ sợ mất mật.

Bất quá ông chồng nào đó cùng cậu con trai tinh ranh che giấu quá kĩ, cho nên đến nhiều năm sau nữa, khi cậu con trai nào đó đã trưởng thành Lam Nhược Hy mới biết được nghiên cứu “đồ chơi” trong miệng ông xã cô hôm nay lại là thứ vũ khí nguy hiểm đến nhường nào.

Tiếp đó ba cặp đôi cùng ngồi xuống trò chuyện trong một bầu không khí vui vẻ, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cãi cọ, hay nói mỉa mai nhau giữa các ông chồng, nhưng nhìn chung tất cả cũng chỉ là vui đùa.

Bởi lẽ giữa họ đã sớm trở thành những người bạn tri kỉ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play