Sau khi Dư Châu đã hoàn toàn mất dạng, Trần Ý cùng Trần Lượng dốc hết toàn lực bơi thuyền trở về bờ, dần dần ra xa vòng xoáy.

Trên bến tàu xa xa có thể nhìn thấy thân ảnh của Phàn Tỉnh, trong tay hắn xách một cái đèn bằng thủy tinh, dáng vẻ như đang chờ mong ai đó.

Bơi trở về chỉ có hai anh em, Trần Ý không ngừng lén nhìn Phàn Tỉnh, mà Phàn Tỉnh cũng không mở miệng hỏi tung tích của Dư Châu. Chỉ khi nhìn đến ba lô Trần Ý đang cầm trên tay, ánh mắt hắn chợt thay đổi.

"Tránh ra." Trần Lượng trầm giọng.

Phàn Tỉnh như đang lầm bầm lầu bầu: "Tại sao lại muốn giết cậu ấy? Cậu ấy sống hay chết không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hai đứa. Ngược lại hai đứa sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi đây."

Trần Lượng sắc mặt biến đổi liên tục, xen lẫn phẫn nộ cùng căm ghét, nhóc ta một phát bắt được cổ áo Phàn Tỉnh mà rống lên: "Ngậm miệng!"

Phàn Tỉnh bỗng nhiên vung tay phải lên, động tác nhanh đến mức mắt thường không tài nào bắt kịp, Trần Lượng kêu to một tiếng, che mắt lăn xuống bậc thềm.

"Đưa cho anh." Phàn Tỉnh đưa tay ra hướng về phía Trần Ý nói.

Trần Ý theo bản năng co rụt về sau, Phàn Tỉnh giọng ôn nhu, nhưng đầy kiên quyết nói: "Anh không làm hại em, anh chỉ muốn ba lô của cậu ấy."

Trần Ý tay run run đem ba lô đưa cho hắn, đỡ Trần Lượng đứng dậy vội vã rời đi.

Ba lô không thấm nước, khóa kéo chặt chẽ, Phàn Tỉnh đối với mọi thứ bên trong đều không có hứng thú, hắn lấy sổ ghi chép ra sau đó tiện tay ném luôn ba lô vào biển sâu.

Mưa nhỏ dần dần tạnh, vài giọt nước mưa rơi trên sổ ghi chép, rất nhanh liền bốc hơi sạch sẽ, ghi chép không bị dính chút ẩm ướt.

Phàn Tỉnh khẽ mỉm cười, nụ cười mang đầy tà khí, dung mạo vốn xinh đẹp càng hiện ra mấy phần tuấn mỹ dị thường.

Nhưng sổ ghi chép như bị keo dính chặt lại, bất luận hắn tác động như thế nào cũng không mở ra.

Phàn Tỉnh sắc mặt đột biến, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bị biển cả bị sương đen bao phủ.

"..." Hắn ngạc nhiên, sau đó khẽ bật cười, "Chỉ có cậu ta mới có thể mở ra?"(công quân nhưng kiêm luôn phản diện là đây)

........................

Dư Châu bị cuốn vào lòng đại dương sâu thẳm đang sống chết vùng vẫy, bàn tay túm chặt lấy cổ mình.

Cậu thở không ra hơi, chỉ dựa vào chút dưỡng khí cuối cùng để duy trì tỉnh táo, nhưng rơi xuống nước quá lâu, cậu đã nhịn không nổi nữa rồi. Há mồm phun ra chút dưỡng khí cuối cùng, nước biển tanh nồng trong nháy mắt tràn vào toàn bộ bên trong cơ thể.

Đáy biển không hề sâu như tưởng tượng, hai chân Dư Châu rơi xuống một mặt phẳng. Đây là một thềm lục địa hoang vắng đầy thê lương, sinh vật duy nhất tồn tại chỉ có thứ màu trắng trông giống những cái đầu lâu kia—— chúng nó là những con sứa trắng phát ra ánh sáng màu lam.

Đàn sứa theo dòng nước bơi lội trong vòng xoáy khổng lồ, chúng nó tựa hồ đến từ một lỗ thủng nơi đại dương sâu xa kia.

Tàn dư của không khí đang không ngừng thoát ra hóa thành bọt khí. Dư Châu không tự chủ mà co giật liên hồi, tay chân giống như một khối băng không cách nào điều khiển, nặng nề mà lôi kéo cậu theo dòng nước xâm nhập vào đáy biển.

Những con sứa bơi lại chung quanh người Dư Châu, cậu nhìn thấy lỗ thủng màu đen cực đại kia, đàn sứa màu trắng tựa như đầu lâu từ trong lỗ thủng kia chậm rãi bơi ra. Nơi này tựa hồ là điểm cuối của vòng xoáy.

Khi nhìn rõ lỗ thủng kia, trong nháy mắt Dư Châu theo bản năng run rẩy kịch liệt.

Đó không phải là lỗ thủng, mà là một cái hốc mắt.

Trong vầng sáng của đàn sứa, xương cốt của cự thú lớn đến mức không thể nhìn rõ toàn bộ đang lẳng lặng nằm nơi đáy đại dương.

Dư Châu không phòng bị va vào hàm răng của cự thú, da thịt cự thú đã bị sinh vật biển ăn sạch —— tuy rằng ngoại trừ những con sứa ở ngoài Dư Châu không nhìn thấy bất kỳ sinh vật biển nào khác —— bên trong hai cái hốc mắt đen kịt mọc đầy thực vật thủy sinh, thân và lá đang theo dòng nước điên cuồng đung đưa.

Cự thú không biết đã chết được bao lâu này đang dùng hốc mắt bằng xương cốt của nó lẳng lặng nhìn chăm chú Dư Châu.

Trước khi Dư Châu ngất đi vì thiếu dưỡng khí, chiếc bình nhỏ màu đen từ trong túi áo rơi ra va vào hàm răng của cự thú vỡ tan tành.

Mảnh vỡ rơi tứ tán trong làn nước, sinh vật nhỏ đã chết cứng kia nhẹ nhàng trôi ra, bị xúc tu của sứa kéo đi, lôi về phía miệng của cự thú.

Tựa như cá, cũng tựa như thạch sùng, một mảnh nhỏ khô khốc lướt qua trước mắt Dư Châu.

Dư Châu bỗng nhiên há mồm, nuốt nó xuống!

Sinh vật nhỏ theo dòng nước tiến vào trong dạ dày, lạnh lẽo tựa như băng.

Dư Châu tứ chi cứng đờ, cậu không động đậy được, dòng nước lướt qua làn da như dung nham chảy trên mặt đất. Cậu như bị xé nát thành từng mảnh, nội tạng đảo lộn, bị băng lạnh bên trong và lửa nóng bên ngoài đồng thời dằn vặt, vô số tia sáng lóe lên xẹt qua trước mắt cậu, đan dệt thành một tấm lưới xán lạn.

Cậu rơi vào mắt lưới vô tận, cảm giác như bị vô số cán nhọn phát sáng đâm thủng thân thể.

Tiếng mưa gió, tiếng người, chim hót cùng tiếng nước, tất cả âm thanh có trên đời từ hàng trăm vạn năm trước đây, dày đặc, mạnh mẽ tác động lên toàn bộ da dẻ và xương cốt. Huyết dịch như muốn từ bên trong huyết quản bộc phát ra, Dư Châu phí công há mồm ra, quá đau đớn, toàn thân cậu như đang bị một cái búa tạ tra tấn không ngừng nghỉ.

Trong nháy mắt bị bao phủ bởi một mảnh đen kịt, cậu đang ở một con đường hẹp dài không chút ánh sáng.

Bốn phương tám hướng, trên dưới phải trái, sền sệt một màu đen nhấn chìm hết thảy các giác quan.

Cảm tưởng như được sống lại trong phút chốc, cậu nghĩ thầm: Vị như chè mè đen? Cửu Cửu thích ăn món này nè.

Cái bụng đang kêu gào rất nhanh liền được thỏa mãn. Mệt nhọc trong nháy mắt xâm nhiễm toàn thân, nhưng nháy mắt tiếp theo tinh thần liền hưng phấn bừng bừng.

Những cảm xúc vừa cảm thụ qua đang chồng chất lên nhau, mừng như điên, thống khổ, bi ai, tê dại. Cậu như kẻ đã chết một vạn lần, tại lần kế tiếp may mắn tìm được đường sống trong gang tất.

Dư Châu rốt cuộc không chịu đựng nổi, dạ dày cuộn trào, há mồm nôn mửa. Đám sứa tỏa sắc xanh trắng phảng phất như từ trong cuống họng, lỗ mũi, lỗ tai và đôi mắt nhô ra ngoài. Chúng nó như những linh hồn phiêu bồng không trọng lượng, không ngừng từ trong thân thể Dư Châu dâng trào ra ngoài như thủy triều.

Không gian đen tối được đám sứa chiếu sáng, trở thành nhãn cầu trắng bệch. Dư Châu rít gào: Cậu phát hiện bản thân cũng biến thành sứa, xúc tu duỗi dài vô hạn.

Tại nơi cao nhất có một vết nứt trắng bệch, như rễ cây đang ngày càng lan rộng ra. Có cái gì như muốn rơi xuống khỏi đó, ánh sáng trong nháy mắt đạt cực đại, không khí lạnh lẽo hỗn tạp, bọt nước bay tán loạn trong không gian đen tối.

Một tia sáng mãnh liệt tựa một hòn đá nện xuống nơi đang đứng, Dư Châu nhắm tịt mắt lại, theo bản năng hít vào một hơi.

Cậu phát hiện bản thân đã lại đang hô hấp bình thường.

Dư Châu vẫn luôn ở trong nước, hai chân đang đứng ở đáy biển lại như giẫm trên đất bằng rắn rỏi. Hô hấp thông thuận, cậu thậm chí mở hai mắt ra, nước biển mặn chát không kích thích giác mạc, hoạt động tay chân bình thường đến mức cứ như được lớn lên từ nơi hải địa sâu thẳm.

Trước mắt là bộ xương cốt của cự thú, lẳng lặng nằm bên trong lỗ thủng kia. Sứa trắng đang quay xung quanh cậu mà trôi nổi lay động, dùng những xúc tu dính nhớp lạnh lẽo của nó thân thiết quấn lấy ngón tay của cậu.

Dư Châu tới gần bộ hài cốt, ngón tay bị sứa quấn lấy đặt lên bên trên.

Đáy biển bỗng nhiên chấn động, hài cốt đang chuyển động.

.....................................

Dưới ngọn tháp, nước mưa đọng lại thành những vũng nước nho nhỏ, hai con chó vàng đang chạy tới chạy lui vui đùa bên trong, lão Cổ dời cái ghế ngồi ở bên cạnh, cười híp mắt xem hai chúng nó chơi đùa.

Bộ dáng ông ta giống như bao lão nhân bình thường khác, thản nhiên ngồi tắm nắng.

Khương Tiếu vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn con dao trong tay, đi tới bên cạnh ông ta. Liễu Anh Niên cùng người đội mũ một trước một sau đi tới, ba người đứng thành hình tam giác đem lão Cổ vây ở giữa.

"Nghe người trên trấn nói, bên trong trấn có người nuôi một con quái vật." Khương Tiếu nói, "Lão Cổ, ông nghe qua lời đồn đại này chưa?"

Không ai biết quái vật đó đến từ phương nào, tuy nhiên từng có người trong trấn vào ban đêm nhìn thấy nó đang lê bước chân chậm rãi đi xung quanh trấn.

Nó mang dáng hình của nhân loại nhưng kích cỡ lại to lớn như một quả khinh khí cầu, cồng kềnh, chậm chạp, cao tới độ khoảng mười mét, gương mặt ẩn giấu trong màn sương, cánh tay dài dị thường trông như hai cái ống tay áo đang buông thõng ở hai bên chạm tới cả mặt đất.

Nó đi rất chậm, dáng vẻ đầy nặng nề. Trên phần gáy mập mạp buộc một sợi xích sắt. Xích sắt rũ xuống tới mặt đất, bị hai con chó vàng ngậm trên miệng.

Quái vật bị giam cầm tại trấn Vụ Giác đã rất lâu, có lẽ từ khi "trấn Vụ Giác" tồn tại quái vật cũng theo đó mà xuất hiện. Nó bị giam cầm trên đỉnh tòa tháp, chỉ có ban đêm mới có thể đi ra ngoài.

Nó sẽ đi qua từng ngôi nhà một, tìm kiếm nhà nào vẫn còn sáng đèn.

Nó sẽ lắng nghe tiếng hít thở của con người. Nếu phát hiện có người tỉnh dậy bất chợt, nó sẽ giơ bàn tay to lớn kia lên, dùng lực đạo mạnh mẽ điên cuồng đập phá cửa.

Vào ban ngày, nếu có người quấy nhiễu nó nghỉ ngơi, nó sẽ nổi giận, vung hai tay lên, đem người đó đập chết tựa như đập một con côn trùng.

Mọi người đều nói con quái vật này tràn ngập hận thù đối với con người, đặc biệt là người đã nhốt nó lại.

Nó là vật gì?" Khương Tiếu hỏi.

Lão Cổ móc tẩu thuốc ra, châm lửa đốt lên."Cô ở bên trong 'Lồng chim' bao lâu rồi?" Ông ta hỏi ngược lại.

Khương Tiếu: "Ông hỏi cái này để làm gì?"

"... Tôi là người ở Phật Sơn, Quảng Đông, sáng sớm ngày 3 tháng 12 năm 1981, thời điểm rời khỏi nhà để mua chút đồ dùng cho người nhà, đã rơi vào 'Hãm khoảng không', tiến vào 'Lồng chim' này." Lão Cổ rít một hơi thuốc lá, "Khi đó nó vẫn chưa có tên gọi 'Hãm khoảng không', 'Lồng chim' như bây giờ, tôi là thôn dân đầu tiên của trấn Vụ Giác này"

Khương Tiếu lẳng lặng nghe.

"Sau đó người dần dần tới nhiều hơn, tôi cũng dần dần biết rõ 'Lồng chim' là vật gì. Hai con chó này cũng tại thời điểm nào đó trước kia từ bên ngoài chạy vào. Đáng tiếc, tôi không có cách nào hỏi được chúng nó là từ lúc nào, từ đâu rơi vào 'Hãm khoảng không'." Lão Cổ lão nhìn hai con chó vàng, "Thật đáng thương, vật không nhà không chủ, lưu lạc khắp nơi."

Khương Tiếu: "Ông quả nhiên là 'chủ lồng' của 'Lồng chim' này."

Lão Cổ khẽ mỉm cười, hơi khói từ trong miệng và mũi phả ra ngoài, gương mặt lão cũng trở nên mơ hồ.

"Vật sống bên trong trấn, đều là rơi vào 'Hãm khoảng không', sau đó bị vây ở bên trong 'Lồng chim' này." Lão Cổ nói, "Cho nên các người tới đây tìm biện pháp để xua tan sương mù? Nếu như trước lúc biển động không tìm được đáp án, các người cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trấn Vụ Giác này."

Liễu Anh Niên xông lên: "Có ý gì? 'Chủ lồng' là cái gì? Vĩnh viễn ở lại là như thế nào!"

Khương Tiếu: "Từ năm 1981 đến hiện tại, số người tiến vào đây, có bao nhiêu người có thể tìm được cách đuổi sương mù đi?"

Lão Cổ nở một nụ cười: "Không có. Một người cũng không có. Kẻ thử bò lên tháp, nếu không bị ăn mất thì cũng là bị té chết. Các người không phải từng qua lại với Trần Lượng Trần Ý sao? Tại sao không hỏi một chút, xem thời điểm bọn họ từ trên tháp té xuống có đau hay không?"

Khương Tiếu: "... Ông chắc chắn chưa từng có ai có thể giải câu đố này sao?!"

Lão Cổ thản nhiên: "Đúng vậy."

Khuôn mặt lạnh nhạt của Khương Tiếu tức khắc thay đổi, cô trở nên mất bình tĩnh, giọng khàn đi: "Nói cho tôi biết biện pháp rời đi!"

Lão Cổ: "Cô không phải đã trải qua rất nhiều 'Lồng chim' rồi sao? Chắc hẳn phải biết, biện pháp rời đi chỉ có hai cách, một là giải được câu đố của chủ lồng, hai là giết chết chủ lồng."

Người đội mũ từ đầu vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng bỗng dưng vọt lên, con dao cầm trong tay mạnh mẽ đâm tới, mũi đao chuẩn xác đâm vào gò má của lão Cổ. Trong tiếng kêu sợ hãi của Liễu Anh Niên, lưỡi dao phá rách mặt của lão Cổ, mũi dao theo đó càng ngày càng đâm sâu vào bên trong.

Lão Cổ máu me đầy mặt, cao giọng bật cười: "Tốt lắm! Tốt lắm! Giết tôi đi, nhanh lên!"

Khương Tiếu trong nháy mắt tựa hồ muốn giơ tay ngăn cản, nhưng ngay lập tức dừng lại. Người đội mũ chợt quay đầu nhìn cô.

"Nếu giết chủ lồng chúng ta có thể rời đi tại sao cô không làm?" Người đội mũ hỏi, "Chủ lồng, chủ lồng là cái thá gì? Sao không thể động tới?"

Trên mặt biển cuồng phong nổi lên. Nước biển dâng cao, tiếng sấm đinh vang lên tai nhức óc, biển cả sôi trào lên như một cái chảo dầu nóng.

Một con bộ xương cốt màu đen của cự thú phá tan vòng xoáy, như được phép lạ hồi sinh bay vút lên trời cao.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lần thứ nhất ăn bún ốc, Phàn Tỉnh nôn ra: Thối gê.

Lần thứ mười ăn bún ốc, Phàn Tỉnh đã học được cách mua sắm trực tuyến, bắt đầu mua từng thùng từng thùng chất đầy trong nhà.

Dư Châu: Ăn bún ốc xong thì đừng có qua hôn tôi!!!

(¬‿¬)(¬‿¬)(¬‿¬)(¬‿¬)(¬‿¬)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play