24
Ngày hôm đó, Kỷ Tiêu đưa ta ra ngoài dùng cơm và du ngoạn với Khương Y Dao và Thời Minh Kỳ.
Vừa đến nơi, Khương Y Dao liền tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Kỷ Tiêu.
"Kỷ Tiêu, ngươi có biết không? Người ăn xin mà ta đã cứu lần trước khi ngươi muốn đưa hắn đi quan phủ thực ra là thế tử của phủ Trung Nghĩa Hầu lưu lạc ở bên ngoài!”
Kỷ Tiêu kinh ngạc nhướng mày: "Làm sao ngươi biết?”
"Là thế tử chủ động tìm tới ta...”
Nhìn thấy họ lại bắt đầu chế độ trò chuyện, trong lòng ta dâng lên một cảm giác tức giận không rõ. Ta không động thanh sắc liếc nhìn Thời Minh Kỳ, rồi nhìn về phía cửa.
Người thông minh lập tức hiểu ý, chúng ta một trước một sau rời khỏi phòng riêng.
Lúc ta rời đi, Kỷ Tiêu còn hỏi một câu: "Vãn Ý, nàng đi đâu vậy? Ta đi cùng nàng!”
"Không cần."
Kỷ Tiêu vẫn không chịu bỏ cuộc, muốn đứng dậy đi theo.
Nhưng Khương Y Dao lại khuyên nhủ chàng: "Nữ sinh hài tử đi vệ sinh ngươi cũng muốn đi cùng nàng sao?”
Cuối cùng Kỷ Tiêu cũng không đi theo.
Thời Minh Kỳ: “Thịnh cô nương gọi ta ra ngoài, có chuyện gì sao?”
“Ngươi còn nhớ những gì lần trước ta nói không?”
Thời Minh Kỳ nhẹ gật đầu.
"Trước mắt ta có chuyện muốn nhờ ngươi, cũng đúng lúc có thể thử thăm dò thái độ của Khương tiểu thư đối với ngươi, không biết ngươi có muốn thử một lần không?”
Có thể đó là sự bất khả kháng của cốt truyện, hoặc có thể đó là sự hấp dẫn giữa duyên phận trời định.
Kỷ Tiêu và Khương Y Dao luôn có một loại từ trường không thể giải thích được, họ luôn nói nhiều đến mức ta không khỏi ghen tị.
Nhưng loại chuyện này, nói thẳng ra thì lại có hiềm nghi là châm ngòi ly gián.
Chỉ là nói chuyện với nhau nhiều hơn với người khác mà thôi.
Ta sợ Kỷ Tiêu sẽ cảm thấy ta quá hẹp hòi, sẽ đẩy chàng ra xa hơn.
Nếu muốn khiến chàng hoàn toàn nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, phải sử dụng lại thủ đoạn tương tự như vậy.
Ta trực tiếp nói với Thời Minh Kỳ ý tưởng của mình, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đồng ý.
Nhìn hắn đồng ý sảng khoái như vậy.
Chắc hẳn trong lòngc ũng đã cảm thấy rất ghen tị không ít vì điều này.
Sau khi quay lại.
Kỷ Tiêu cùng Khương Y Dao vừa ăn vừa nói chuyện, lời nói không hề thân mật, nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại rất tự nhiên.
Ta liếc nhìn Thời Minh Kỳ.
Hắn hiểu ngay lập tức và bắt đầu trò chuyện với ta.
Khung cảnh tiếp theo là Kỷ Tiêu và Khương Y Dao đang trò chuyện, còn ta đang trò chuyện với Thời Minh Kỳ.
Kỷ Tiêu là một hũ dấm lớn (ý là anh hay ghen ạ), không phục liền đến gần nghe xem những gì chúng ta đang nói, muốn tham gia. Nhưng đó đều là những thi từ ca phú, nhân sinh triết học.
Đầu chàng ngày càng to hơn.
Chàng ở bên cạnh ta một tấc cũng không rời, cố gắng hết sức để hòa nhập.
Ta sẽ mỉm cười với nụ cười trên môi, nhưng ta sẽ không phớt lờ chàng.
Vài lần sau.
Ta đều là lặp lại chiêu cũ.
Bất cứ khi nào chàng và Khương Y Dao trò chuyện khí thế ngất trời, ta đều trò chuyện rất vui vẻ với Thời Minh Kỳ.
Khương Y Dao không có phản ứng đặc biệt nào với điều này, nhưng mỗi lần Kỷ Tiêu ngừng nói chuyện với nàng ấy và cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng ta, nàng ấy dường như có phần không vui.
Đại thần cốt truyện vẫn ra sức như cũ.
Nữ chính vẫn phớt lờ tình cảm của nam thứ và yêu nam chính Kỷ Tiêu.
Ta nhìn Thời Minh Kỳ một thân áo trắng như tuyết, ngọc thụ lâm phong.
Ta không khỏi chặc lưỡi vài lần trong lòng.
Kỳ thực trước khi yêu Kỷ Tiêu, đây chính là hình mẫu lý tưởng của ta, trung khuyển ôn nhu, khắc chế ẩn nhẫn. Nào giống như thanh niên Kỷ Tiêu này, hung hăng hiếu chiến, thần kinh thô, còn không tinh tế.
Một giọng nói yếu ớt từ bên cạnh truyền đến: "Nàng đang nhìn cái gì?”
Ta giật mình nhìn Kỷ Tiêu đột nhiên xuất hiện: “Ta không nhìn gì cả.”
Kỷ Tiêu mím môi một cái, ánh mắt rực cháy nhìn Thời Minh Kỳ, sau đó nắm tay ta rời đi.
"Ta mang Vãn Ý đi trước, hai người cứ thoải mái."
“? Kỷ Tiêu! Kỷ Tiêu......"
25
Ta dù bận vẫn ung dung nhìn Kỷ Tiêu đang kéo tay cắm đầu mà đi trước mặt ta.
"Khương tiểu thư đang gọi chàng, tại sao chàng lại vội vàng rời đi?”
Kỷ Tiêu đột nhiên quay đầu lại, có chút tủi thân nhìn ta: "Vãn Ý, nàng không thích ta nữa sao?”
Bởi vì hành động giả vờ đáng thương lần trước khiến ta chủ động hôn chàng, bây giờ chàng có vẻ thích dùng chiêu này.
"Làm sao vậy?”
Chàng nhịn không được lên án: "Vậy tại sao nàng lại không để ý tới ta? Lại còn nói chuyện với Thời Minh Kỳ nhiều như vậy. Ta vừa mới nhìn nàng nửa ngày, nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Thời Minh Kỳ!”
Ta cười trêu chọc: “Chàng ghen à?”
“Ta chính là ghen thì thế nào?”
Ta lặng lẽ nhìn chàng và hỏi: “Còn chàng thì sao?”
"Cái gì?”
"Chàng và Khương tiểu thư cũng nói chuyện rất nhiều, ta cũng không nói gì."
"Ta coi nàng ấy như huynh đệ!”
"Ta cũng coi Thời Minh Kỳ như tỷ muội."
Kỷ Tiêu trợn mắt há mồm một hồi, sau đó đột nhiên ý thức được điều gì.
"Vãn Ý, nàng ghen tị sao? Nàng ghen tị với Khương Y Dao sao?”
Ta không nói gì, nhưng mặt ta dần dần nóng lên.
Đành phải xấu hổ trừng mắt liếc chàng một cái.
Kỷ Tiêu lại là nở hoa trong bụng, nắm chặt tay ta giải thích: "Ta thề, ta và Khương Y Dao thật sự không có gì, ta chỉ là coi nàng là huynh đệ thôi. Nếu nàng cho rằng ta tiếp xúc quá nhiều với nàng ấy thì sau này ta sẽ ít liên lạc với nàng ấy hơn là được.”
Tên cẩu Kỷ Tiêu này, cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người!
Nhưng ta vẫn nói: “Không cần, không cần thiết phải như vậy. Ta không muốn vì ta mà chàng mất đi một người anh em tốt như vậy.”
Mong muốn sống sót của Kỷ Tiêu cuối cùng cũng online.
"Không phải là bởi vì nàng, là vì chính ta. Ta cũng cảm thấy làm như vậy không tốt lắm. Mặc dù ta rất vui khi thấy nàng ghen tị, nhưng hạnh phúc về thể chất và tinh thần của nàng mới là điều quan trọng nhất.”
Ta mím môi cười: “Chàng vừa nghĩ ra điều gì à?”
"Ừ, ta xin lỗi.“ Kỷ Tiêu nhìn ta với đôi mắt dịu dàng và sáng ngời, “Có phải vì lý do này mà nàng lạnh lùng với ta như vậy khi nàng ốm không? Bởi vì?”
Để ngăn cho chàng không còn suy nghĩ lung tung, ta ép ra một từ trong cổ họng: ”.. Ừmm.”
Mặt ta đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác mình thật là trẻ con a.
Bởi vì ghen tị mà cáu kỉnh với chàng.
Tuy nhiên, Kỷ Tiêu tự làm tự chịu, đáng đời, ai bảo chàng không biết giới hạn như thế.
Khi nút thắt này được giải quyết, mối quan hệ giữa Kỷ Tiêu và ta càng trở nên tốt đẹp hơn.
Mỗi ngày đều giống như đang yêu, thực sự muốn gặp được đối phương, cũng có vô số chuyện để nói.
Tương phản với ta là Thời Minh Kỳ.
Về mối quan hệ ngày càng thân thiết giữa Thời Minh Kỳ và ta, Khương Y Dao có vẻ vui mừng, không hề có dấu hiệu ghen tị nào cả.
Có vẻ như thực sự không có tình cảm đặc biệt gì với Thời Minh Kỳ.
Bề ngoài hắn có vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng sâu trong mắt hắn có một dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Một thanh mai trúc mã không hề có suy nghĩ gì về mặt tình cảm với mình, lại còn thích nhìn người khác.
Thời Minh Kỳ giống như thật không có biện pháp.
Về vấn đề này, ta đưa ra đề nghị: “Nếu ngươi muốn thu hút một người không hề quan tâm đến mình, ngươi phải sử dụng những phương pháp đặc biệt và mạnh mẽ để nhanh chóng chiếm lĩnh cả thế giới của nàng ấy, để nàng ấy chỉ có thể nhìn thấy bạn. Ví dụ như--"
Thời Minh Kỳ: "Ta đã biết."
- Anh hùng cứu mỹ nhân.
Hả?
Ngươi biết cái gì thế?
Ta vẫn chưa nói xong mà.
Ta nhìn theo bóng lưng quay người rời đi của Thời Minh Kỳ, cảm thấy có chút không hiểu.
Sau khi phủ Trung nghĩa Hầu tìm thấy tiểu thế tử, ông đã tổ chức một bữa tiệc thân mật, giới thiệu con mình với mọi người.
Ta không đến dự bữa tiệc này, nhưng ta đã nhìn thấy hắn trong bữa tiệc ngắm hoa do Thất hoàng tử tổ chức vài ngày sau đó. Quả nhiên là người đẹp vì lụa, tiểu thế tử cũng là tuấn mỹ xinh đẹp trong bộ quần áo lộng lẫy.
Kỷ Tiêu chỉ vào người đàn ông đang xun xoe bên cạnh nữ chính và giới thiệu với ta: “Chính hắn là người đã trộm hầu bao của nàng ngày hôm đó. Không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ, lại chính là tiểu thế tử của phủ Trung nghĩa Hầu! Mấy ngày trước hắn đã đến gặp ta, bị ta hung hăng giáo huấn một trận!”
Khương Y Dao quay lại liền nhìn thấy chúng ta, mỉm cười xinh đẹp rạng rỡ chào hỏi chúng ta, nói đúng ra, là hướng về phía Kỷ Tiêu.
Ta liếc nhìn các nam nữ thanh niên khác nhau trong bữa tiệc, và ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Kỷ Tiêu kéo ta về phía họ.
"Vị tiểu thế tử này khi lưu lạc ở bên ngoài đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Hắn có thái độ lạnh lùng với mọi người. Nếu hắn làm nàng không vui, cứ việc tìm ta cáo trạng!”
" Cáo cái gì trạng a? Đến nói cho ta nghe một chút!” Khương Y Dao nghe xong liền tò mò hỏi.
Kỷ Tiêu: "Không có gì."
Khương Y Dao: "Chậc, ngươi thật hẹp hòi."
Kỷ Tiêu không chấp nhặt với nàng, đưa ta ngồi xuống trong đình và hỏi ta muốn ăn gì.
Trong quá khứ, hắn chắc chắn sẽ cãi lại nàng.
Ta nhìn thấy vẻ buồn bã thoáng qua trên khuôn mặt nữ chính, nói sang chuyện khác: “Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều người trẻ tuổi, phần lớn còn là nữ tử. Đây là vì sao vậy?”
Khương Y Dao liếc nhìn thất hoàng tử ngồi ở ghế chủ vị cách đó không xa với nụ cười trêu tức.
"Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là tuyển phi tần cho mấy vị hoàng tử."
"Nhân tiện, để các vị tiểu thư, công tử của các gia đình quý tộc tới gặp mặt nhau."
Những ngón tay trong ống tay áo của ta đột nhiên run nhẹ.
Là bữa tiệc này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT