20

Chưa đầy mười ngày sau, các thành viên khác của tiểu đội phá án cuối cùng cũng phá án và tìm ra kẻ đã thực sự sát hại Vương Hoài Vân.

Nể tình công lao khổ lao của mọi người trong Kỷ gia, Kỷ Tiêu được trắng án và thả ra.

Ngày chàng được thả, ta vẫn đợi trong nhà, đến tận khi trăng lên giữa trời mới nghe được tiếng chàng trở về. Vừa về là chàng đã đến tiểu viện của ta.

Đêm hôm khuya khoắt, chàng không ngừng gọi tên ta.

"Vãn Ý! Thịnh Vãn Ý! Biểu muội! Vãn Ý!”

Trực tiếp hóa thân thành một cái máy lặp chữ.

Ta nhịn xuống xúc động muốn đánh vào đầu chàng và giúp chàng ngồi xuống.

Vừa đến gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Chàng đây là đã uống bao nhiêu rượu rồi?”

Kỷ Tiêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tùy ý để ta dùng khăn tay ướt lau mặt và tay cho hắn. Đôi mắt đen trắng rõ ràng trong veo ngấn nước, nhìn ta giống như một con chó lớn vậy.

“Ta không biết, có lẽ có … mười bàn?”

Ta nghẹn họng nhìn trân trối một lúc, đoán chắc chàng bị đám bạn bè kéo đi ăn mừng uống rượu.

Ta không khỏi cau mày: “Nếu sau này chàng còn dám uống nhiều rượu như vậy trở về, ta sẽ … ”

"Nàng sẽ làm gì?”

Chàng nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt rất tập trung.

"Ta sẽ…Ta sẽ không để chàng vào tiểu viện của ta nữa."

"Ha ha, nàng yên tâm, ta... bình thường sẽ không uống nhiều như vậy, ta có thể uống được ngàn chén mà không say!”

Kỷ Tiêu say rượu vẫn là một người nói nhiều.

"Thất hoàng tử và người tên Khương Y Dao kia liên tục rót rượu cho ta, ta không cẩn thận liền uống quá nhiều!

"Còn có Thời Minh Kỳ, mặc dù hắn bình thường ra vẻ ôn hòa vô hại, nhưng thực ra lại rất tâm cơ, không ngừng dụ dỗ ta uống rượu!

"Hại ta muộn như vậy mới trở về gặp nàng! Hừ! Đều là một đám hồ bằng cẩu hữu!”.

(hồ bằng cẩu hữu: thường dùng để chỉ những người bạn ăn, uống, vui chơi và không làm việc.)

Ta cười khẽ một tiếng, rót cho chàng một tách trà giải rượu.

"Được rồi, chàng mau uống cái này đi, tỉnh rượu."

Chàng ngoan ngoãn nhận lấy và uống hết trong một ngụm.

Rồi chàng nhìn chằm chằm vào ta với đôi mắt sáng ngời.

Dưới cái nhìn chăm chúc ủa chàng, lòng ta cảm thấy như nhũn ra, nhịn không được tiến lên chạm vào đầu chó của chàng.

"Có phải chàng buồn ngủ rồi không? Ta đưa chàng về ngủ nhé?”

"Vãn Ý."

"Ừm?”

"Ta có thể hôn nàng một cái được không?”

Ta: ”.....”

Ta nên trả lời thế nào đây?

Khi ta còn trầm mặc không nói, chàng đột nhiên tiến tới, đặt đôi môi mềm mại nồng nặc mùi rượu của mình lên môi ta.

Sau đó cứ như vậy, ngây ngốc dán lên môi ta.

Dán ba giây đồng hồ.

Liền nhanh chóng rút lui.

Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng vì say nay lại đỏ bừng như mông khỉ. Chàng đứng dậy và chạy như một làn khói.

"Vãn Ý! Ta đi ngủ đây! Nàng cũng đi ngủ sớm một chút! Ngày mai gặp!”

Ta quay lại nhìn bóng lưng chàng như thể chàng đang chạy chạy trối ch.ết.

Trên mặt không tự giác lộ ra ý cười.

Chàng đây là... Thẹn thùng sao?

Thật là ngây thơ a.

Thật là… đáng yêu a.

21

Nụ hôn đêm đó, ngày hôm sau cả hai chúng ta đều không nhắc đến.

Vẫn ở cùng nhau như những ngày bình thường.

Sau khi giải quyết xong vụ án này, mối quan hệ giữa Kỷ Tiêu và nữ chính và những người khác đã tốt lên rất nhiều.

Thường xuyên cùng bọn họ ở cùng một chỗ.

Chàng và Khương Y Dao cũng trở thành bạn bè, loại không khí oan gia vui vẻ càng trở nên nồng hơn.

Chàng thường xuyên đấu võ mồm với nàng ấy, khiến Khương Y Dao tức giận đến nhảy dựng lên, nhưng lại không thể làm gì được chàng.

Nơi ta có thể nhìn thấy còn là như thế này.

Chỉ sợ ở nơi ta không nhìn thấy thì còn nhiều hơn thế.

Trong lòng ta cảm thấy có chút khủng hoảng.

Dù đã định ra ước hẹn một năm với ta nhưng liệu chàng có bị nữ chính thu hút một cách vô thức không?

Ta có chút không mấy vui vẻ.

Loại cảm xúc hỗn loạn này không chỉ thể hiện trên cơ thể ta mà còn trong mối quan hệ của ta với Kỷ Tiêu.

Ta ngã bệnh.

Ta cũng có thái độ có chút lãnh đạm với Kỷ Tiêu đến gặp ta.

Mặc dù ta vẫn lịch sự và ân cần nhưng luôn có một sự xa lánh không thể diễn tả được.

Nhìn bộ dáng khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nại của Kỷ Tiêu, ta có chút vui vẻ nhưng cũng rất khó chịu.

Chàng chỉ cho là ta bị bệnh nên tính tình có chút mè nheo, vẫn luôn nhường nhịn ta.

Chàng cũng dành thời gian để ở cùng ta mỗi ngày và cố gắng hết sức để làm ta vui. Ta lại từ từ mềm lòng.

Ta dường như luôn không có cách nào khác khi nói đến chàng.

Chỉ là ngày hôm đó, chàng lại đưa Khương Y Dao và Thời Minh Kỳ đến gặp ta.

Hai người đã mang theo không ít thuốc bổ, còn mang đến một công thức tốt để điều dưỡng thân thể.

Khương Y Dao đang xách túi thuốc, muốn tìm người sắc thuốc cho ta.

Kỷ Tiêu ngăn nàng lại, không để nàng đi.

"Ta sẽ để đại phu nhìn qua đơn thuốc rồi nói tiếp. Vãn Ý sức khỏe yếu, không thể tùy tiện ăn uống."

Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.

Khương Y Dao tính tình mạnh bạo làm sao có thể nhịn được như vậy?

" Cái gì gọi là ăn uống bừa bãi? Đơn thuốc tổ truyền của nhà ta, có tác dụng dưỡng sinh rất tuyệt, ngươi cũng không nên nói lung tung!”

"Tình trạng cơ thể của mỗi người đều khác nhau. Những gì phù hợp với ngươi chưa hẳn đã phù hợp với Vãn Ý."

"Đây lại không phải là thuốc chữa bệnh, chỉ là đơn thuốc giúp điều dưỡng thân thể mà thôi. Kỷ Tiêu, một ngày không đối đầu với ta ngươi sẽ không thoải mái, phải không?”

Kỷ Tiêu lập tức phản bác lại.

Hai người cứ như vậy lại bắt đầu cãi nhau.

Ta chợt cảm thấy buồn bực khó chịu khi nghe thấy màn này.

Cảm giác họ mới là một cặp trời sinh không ngừng ám ảnh ta, khiến ta không có cách nào hoàn toàn tin tưởng Kỷ Tiêu.

Nhịn không được cau mày nói: "Các ngươi đừng nói nữa, ta đau đầu quá."

Kỷ Tiêu lập tức dừng lại, quay đầu lo lắng nhìn ta: "Nàng bị đau đầu à? Để ta xoa bóp cho nàng nhé?”

Ta nguýt hắn một cái: “Sao chàng lúc nào cũng như vậy? Chàng không thể nói chuyện đàng hoàng với Khương cô nương sao?”

Khương Y Dao cũng liên thanh phụ họa: "Đúng vậy, ta có lòng tốt, nhưng ngươi không biết lòng tốt, còn không hiểu chuyện bằng biểu muội ngươi đâu!”

Kỷ Tiêu nhíu mày lại, muốn phản bác, nhưng gặp phải ánh mắt của ta lại nuốt xuống lời nói.

Thời Minh Kỳ ở một bên từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, hắn chỉ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn nhiều nhất chính là Khương Y Dao. Tựa hồ như toàn bộ thời gian đều như vậy.

Bệnh tình của ta dần dần thuyên giảm.

Lại ra ngoài đi dạo phố, mua sắm cùng Kỷ Tiêu nhiều một chút.

Có khi hắn bận bịu, sẽ không đi cùng hắn.

Thì lại sẽ luôn gặp phải Doãn Thiên Thành, còn có nhị hoàng tử.

Ta thường coi như không nhìn thấy.

Nhưng lần này, người của nhị hoàng tử lại nồng nhiệt mời ta, gần như là nửa ép buộc, mời ta lên thuyền hoa của hắn. Cả hai đều là những kẻ háo sắc, trên thuyền mỹ nhân như mây, chơi nhạc, ca hát, rót rượu rồi cho ăn nho, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình. Ta bước vào thì mới kiềm chế bản thân.

Khi đi ngang qua Doãn Thiên Thành, ta nghe thấy hắn thấp giọng nói một câu: "Cẩn thận."

Nhị hoàng tử vẫy tay ra hiệu cho tất cả mỹ nữ xung quanh rời đi, đồng thời sắp xếp cho ta ngồi cạnh hắn.

Ta ngồi trên đệm theo tư thế quỳ tiêu chuẩn, bộ dạng phục tùng nhíu mày nói: "Nhị hoàng tử, không biết tại sao ngài lại nhất quyết mời ta lên thuyền hoa làm gì?”

"Phong cảnh trên hồ này thật tuyệt vời, ta đã nhìn thấy Vãn Ý, tự nhiên muốn mời nàng lên thuyền và cùng nhau thưởng thức."

Nhị hoàng tử liếc nhìn ta rồi để một vị mỹ nhân rót rượu cho ta.

“Cảnh đẹp đi kèm rượu ngon, sao Vãn Ý không uống chén rượu này nhỉ?”

Ta trực tiếp từ chối: “Sức khỏe của ta không tốt, không thể uống rượu.”

Đôi mắt hắn hơi nheo lại: "Vãn Ý, chúng ta cũng coi là bạn bè. Trước đây ta cũng từng giúp đỡ nàng. Nàng đây là không nể mặt ta?”

Ta dừng một chút, bình tĩnh nói: "Nhị hoàng tử, cũng không phải là ta không nể mặt ngươi, chỉ là mấy ngày trước ta bệnh nặng một trận, sức khỏe đang là lúc không thể uống rượu.”

Nhị hoàng tử cau mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên có người từ bên ngoài tới báo cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play