03

Sau khi vào cung, lão hoàng đế còn chưa hạ triều, liền để ta và Lục Phi đợi bên ngoài cung điện.

Nhìn mặt trời càng lúc càng lớn, ta đẩy xe lăn của Lục Phi tới chỗ bóng râm gần đó.

Lúc này có ba người bước tới trước mặt.

Cầm đầu là hai người trông có vẻ giống Lục Phi, nhưng một người trông u ám hơn nhiều và người còn lại kiêu ngạo hơn nhiều.

Kẻ kiêu ngạo vừa thấy Lục Phi liền cười rộ lên:

"Nhị ca, xem ra chuyện xung hỉ này khá có hiệu quả. Cửu ca vốn dĩ không sống được bao lâu, nhưng hôm nay trông sắc mặt hắn khá hơn nhiều."

Nhị hoàng tử cũng không thèm nhìn Lục Phi mà chỉ nhìn ta:

"Đáng tiếc... Nguyên Gia công chúa chịu khổ rồi, Cửu đệ bị tàn tật, công chúa nên đảm đương nhiều hơn."

Người còn lại tức khắc cười lớn hơn.

Là một hoa khôi có kiến thức lý luận phong phú, ta hiểu ngay ý nghĩa ám chỉ trong lời nói của hắn.

Nhìn sang bên, Lục Phi đang ngồi trên xe lăn, quai hàm nghiến chặt, vẻ mặt lãnh đạm không gợn sóng.

Nhưng ta cũng nghe nói, hắn xưa kia là một thiếu niên tươi sáng tràn đầy sức sống, nhưng còn trẻ đã gãy mất hai chân, liền rơi xuống bùn đất như vậy.

Hai chân tàn tật, không sống được bao lâu, không được cha sủng ái, bị huynh đệ cười nhạo, cuối cùng thật vất vả mới cưới được công chúa, nhưng kết quả vẫn là ta, kỹ nữ của một thanh lâu giả làm công chúa.

Thật là khốn khổ.

“Aizzz"

Nghĩ đến đây, ta dùng dáng vẻ kệch cỡm mà hét lên một tiếng, rồi nhẹ nhàng ngã vào vòng tay của Lục Phi.

Hắn đỡ được ta một cách chính xác rồi rũ mắt nhìn qua đây, cảm xúc trong mắt gần như bị che khuất bởi hàng mi đen dày.

Nhị hoàng tử hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước, hỏi ta: “Công chúa làm sao vậy?”

Ta ngượng ngùng cúi đầu: “Không có việc gì, chỉ là đêm qua Cửu điện hạ phi thường phi thường dũng mãnh, hôm nay chân ta thật sự là quá mềm, đứng không vững.”

Lục Phi: “..."

Ta điều chỉnh lấy một tư thế thoải mái trong vòng tay hắn, ngước mắt nhìn hai hoàng tử còn lại, hài lòng nhìn sắc mặt khó coi của họ.

Vừa định nói chuyện, thái giám hầu hạ bên cạnh lão hoàng đế đột nhiên xuất hiện, xụ mặt nói:

“Hoàng thượng đã hạ triều, triệu Cửu hoàng tử cùng hoàng tử phi tới ngự thư phòng yết kiến.”

Nói xong câu đó, hắn rũ mắt nhìn ta trong lòng Lục Phi, da mặt run rẩy: "Cửu Hoàng tử phi, xin thứ lỗi."

Lục Phi quả thực rất không được sủng ái, dọc đường đi, thái giám cũng không chịu hỗ trợ đẩy xe lăn một chút, ta đành phải tự mình làm.

Trong ngự thư phòng, lão hoàng đế nhìn thấy Lục Phi, trong mắt hiện lên một tia chán ghét:

"Trẫm thấy ngươi sau khi kết hôn khí sắc trông tốt hơn rất nhiều. Bây giờ ngươi đã có gia đình, lập vương phủ, ngươi hãy đem tâm tư thu lại đi, sống cuộc sống tốt đẹp đi."

Lão hoàng đế thật sự là mở miệng liền nói.

Ngoài trời nắng nóng, vừa rồi đi một quãng đường tới đây, Lục Phi đã bị phơi nắng đến đỏ bừng mặt, chẳng lẽ đây là cái "khí sắc trông tốt hơn nhiều” sao?

Trong khi ta đang chửi thầm, hắn lại đem ánh mắt quay sang nhìn ta: "Công chúa Nguyên Gia một đường bôn ba, sau này lại phải chăm sóc Lão Cửu thay ta. Đó thực sự là một việc vất vả."

Ta đành phải hư tình giả ý mà nói không vất vả.

Khách sáo vài câu, lão hoàng đế đã dùng hết kiên nhẫn và thả chúng ta đi.

Ta đẩy Lục Phi tới cửa cung, đã kiệt sức đến mức thở dốc.

Ta quay lại thì thấy Lục Phi đang nhìn ta mỉm cười, tức giận nói: " Ngươi còn không biết xấu hổ mà cười nữa! Ta sắp mệt ch.ết rồi đây!"

Hắn nhướng mày ra hiệu cho A Thất đang đợi ở bên cạnh thay thế vị trí của ta, lại rút chiếc khăn tay trong ngực áo ra đưa cho ta:

"Là ta không tốt, thân có tàn tật, không thể đi lại, làm cho công chúa mệt mỏi."

Ta nghe thấy ngữ khí của hắn có chút ảm đạm, nghĩ đến thái độ vừa rồi của lão hoàng đế đối với hắn, chút bực mình này liền tiêu tán mất.

“Thôi, cũng không phải lỗi của ngươi.” Ta an ủi hắn: "Thật ra cũng không phải là đặc biệt mệt mỏi, trước kia ta học khiêu vũ còn mệt hơn thế này nhiều."

Lục Phi nheo mắt lại: "Ồ? Công chúa cành vàng lá ngọc, vì sao lại muốn học khiêu vũ?"

... Ồ đúng ha, bây giờ ta là Công chúa Nguyên Gia.

Ở hai nước Sở, Tấn, phụ nữ quý tộc có thể học cầm kỳ thư họa, thậm chí cả lịch sử và quân sự, trong khi khiêu vũ và ca hát thường được bình dân và phụ nữ thấp kém mới có thể học tập.

Ta cười mỉa hai tiếng: “Sở thích cá nhân, sở thích cá nhân.”

Sau khi lên xe ngựa, A Thất giúp Lục Phi điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, sau đó xoay người đi ra ngoài lái xe.

Lục Phi lười nhác mà dựa vào đệm mềm, mỉm cười nhìn ta.

Ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua khe hở trên rèm xe lọt vào đôi mắt điềm tĩnh của hắn.

Tóc đen, khuôn mặt trắng, có một loại vẻ đẹp như thiên tiên.

Ta liên tiếp lột hai quả quýt ra ăn, ngẩng đầu lên thấy hắn đang nhìn ta không chớp mắt, không khỏi sửng sốt: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Bộ dáng công chúa chăm chú trong khi ăn thật dễ thương.” hắn mỉm cười nói.

Trong lòng ta nghi ngờ hắn đang cười nhạo ta, nhưng ta không có bằng chứng.

Nuốt miếng quýt cuối cùng xuống, ta nghiêm túc hỏi: “Bên ngoài có tin đồn nói phu quân không sống được bao lâu, là thật vậy chăng?”

04

Lục Phi trực tiếp xì một tiếng bật cười.

“Công chúa thật là ngay thẳng đáng yêu.” Hắn nhàn nhàn lật qua một trang sách trên tay.

“Nhưng tin đồn cũng coi như là thật đi. Ngày xưa ta từng dẫn quân đi đánh trận. Tuy chưa thua trận nào ngoại trừ trận đó nhưng ta vẫn có rất nhiều vết thương cũ. Sau này, ta bị gãy chân và sinh lực bị tổn hại nặng nề. Thái y nói, nếu không chăm sóc tốt bản thân, nhất định sẽ không sống qua năm hai mươi tuổi."

Khi nói những lời này, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, cũng rất thong dong, nghe không ra nửa điểm sợ hãi với cái ch.ết.

Ta vô thức ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt xinh đẹp của hắn đang lấp lánh như mặt hồ.

Tin tức ở thanh lâu linh thông nên trước khi ta đương nhiên đã nghe được tin tức về việc hắn bị thương trước khi nghe thấy những tin đồn kia.

Chiến công hiển hách, văn võ song toàn, lại là thời kỳ thiếu niên chính trực, khí phách hăng hái, vốn nên có tiền đồ vô hạn.

Tuy nhiên, nhân sinh vô thường (cuộc sống vốn không thể đoán trước được).

“Lục Phi.” Ta đột nhiên có chút khổ sở, hít hít cái mũi, khụt khịt nói: “Tốt nhất ngươi nên chăm sóc bản thân thật tốt, đừng ch.ết, ta không muốn trở thành góa phụ.”

A Thất mở rèm xe, thò đầu vào trong, lạnh lùng nói: “Cửu hoàng tử phi, cẩn thận lời nói.”

Ta thật sự nghi ngờ rằng hắn mới là tình yêu đích thực của Lục Phi.

"A Thất, không cần chú ý, công chúa cũng là quan tâm ta, lòng ta rất là cảm động."

Hắn nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ và đột nhiên nói: “Dừng xe."

“Điện hạ có gì phân phó?”

Lục Phi hơi nâng cằm: “Tới cửa hàng điểm tâm bên cạnh mua một gói bánh hạt dẻ mới nướng.”

A Thất quay lại rất nhanh, giao đồ vật tới rồi lại ngồi trở lại lái xe.

Lục Phi mở túi bánh hạt dẻ nóng hổi đẩy đến trước mặt ta: “Công chúa, ăn đi.”

Ta kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại biết ta đói bụng?”

"Mới vừa rồi ở trong cung, công chúa một đường đẩy ta, vất vả trong đó tự nhiên không cần nhiều lời."

Bánh hạt dẻ mới ra lò nóng hầm hập, mang theo hương thơm ngọt, ăn bánh uống trà, ta ăn đến thật sự vui sướng.

Cho đến khi ta vô tình ngước lên và nhìn thấy ánh mắt Lục Phi nhìn ta.

Loay hoay một lúc, ta còn bẻ một miếng ra đưa cho hắn: “Nếu ngươi muốn ăn thì sao không để A Thất nhiều thêm một gói khác?”

Lục Phi không trả lời, chỉ là nheo nheo mắt, như đang suy tư gì đó, nói: “Công chúa rất thích hạt dẻ sao?”

“?”

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay: “Cũng được, người đói bụng ăn cái gì cũng ngon.”

Lại nói, không phải là hắn đã cố ý dặn dò A Thất mua sao?

Lục Phi người này, thật là kỳ kỳ quái quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play