Ninh Thanh không hề biết tâm tư của người đối diện, bữa cơm này cô ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong còn muốn chia đôi tiền cơm với Lãnh Khai Tễ, nhưng đã bị hắn kiên quyết từ chối.

Được rồi. Ninh Thanh nghiêm túc nói lời cảm ơn với hắn: “Cảm ơn anh, bữa cơm này tôi ăn thật sự rất vui.”



Khuôn mặt Lãnh Khai Tễ chỉ thoáng chốc lại đỏ lên: “Không, không cần cảm ơn.”

Ninh Thanh nở nụ cười. Mỗi lần nhìn thấy Lãnh Khai Tễ, tâm trạng của cô liền đặc biệt tốt lên. Lãnh Khai Tễ luôn có thể chữa khỏi áp suất thấp trong công việc của cô.



“Cảm ơn anh.” Vì tâm trạng tốt Ninh Thanh cũng nhìn hắn một cái thật sâu sắc.

Không biết sau này có còn được gặp lại hay không, nhưng tôi tin tưởng, gặp được anh là chuyện vui vẻ nhất trong thời gian sắp tới của tôi.



Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của Ninh Thanh vừa đen vừa sáng, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Trái tim Lãnh Khai Tễ đập thình thịch, rõ ràng không có uống rượu, giờ phút này lại dường như say khướt, đầu nặng chân nhẹ, một câu cũng nói không nên lời, lúng ta lúng túng.

Lãnh Khai Tễ đưa cô trở lại công ty, nhìn Ninh Thanh uyển chuyển như một con bướm nhỏ, vẫy vẫy tay với mình rồi chạy vào trong tòa nhà, làn váy bị gió thổi bay lên, Lãnh Khai Tễ không khỏi nghĩ khi nào mình mới có thể quang minh chính đại khoác một chiếc áo khoác cho cô, bất chợt có cảm giác hụt hẫng buồn bã.



Lúc Ninh Thanh vào văn phòng là vừa đúng thời gian làm việc, cô vừa mới ngồi xuống, anh Kiện đã tìm tới nơi: “Ninh Thanh, tổng giám đốc Nhạc tìm cô.”

Ninh Thanh thở dài. Trên đường về công ty cô cũng đã nghĩ đến tình huống này, chỉ là lúc thật sự phải đối mặt thì vẫn rất buồn bực.

Ninh Thanh đáp lời liền rồi đứng dậy. Không để ý tới động tác xô đẩy che giấu của những người xung quanh, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Phía sau có tiếng thất vọng thở dài không thèm che giấu, khiến Ninh Thanh nhăn mày, lại có chút chán ghét.



Cho dù tổng giám đốc Nhạc có hỏi cô điều gì, Ninh Thanh cũng không biết mình nên trả lời ra sao.

“Cô và anh Lãnh có quan hệ gì? Vì sao lại có vẻ thân thuộc như vậy?”

Có quan hệ gì nhỉ, thân thuộc bởi vì anh Lãnh luôn là người có can đảm chủ động đến gần người khác sao? Ninh Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lát, lại bị chính ý nghĩ của mình làm buồn cười. Ít nhất là cô rất thụ động! Cô sẽ không bao giờ chủ động làm quen, cho nên cô vẫn rất khâm phục Lãnh Khai Tễ.

Ninh Thanh từ trước đến nay chưa từng đến văn phòng Tổng giám đốc Nhạc, cho nên vẫn phải đến chỗ chị tiếp tân ở lầu một hỏi một tiếng. Ánh mắt chị nhân viên tiếp tân kia muốn nói lại thôi, cuối cùng dùng hết can đảm nói một câu: “Không sao đâu, không cần sợ.”



Ninh Thanh cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng mỉm cười. Các cô gái trẻ tuổi trong công ty đều rất đáng yêu, nhưng đàn ông có tố chất một chút thì phải đi trăm dặm mới tìm được một người.

Bước vào văn phòng Tổng giám đốc Nhạc, Ninh Thanh đã lập tức sửng sốt. Trong văn phòng không chỉ có một mình tổng giám đốc Nhạc mà các phó tổng giám đốc cấp cao cũng ở đây, chiếm hết toàn bộ không gian của căn phòng nhỏ.

Khiến cho Ninh Thanh lúc vừa vào cửa đã nhận được ánh mắt đồng loạt quay lại của bọn họ.

Ninh Thanh im lặng một lát, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Một người có địa vị tương đối thấp hơn so với những người còn lại nhiệt tình chào đón Ninh Thanh: “Ninh Thanh, ngồi đi. Không cần ngại ngùng, đều là đồng nghiệp trong công ty, tới đây đi, uống nước nào.”



Ninh Thanh ngồi xuống vị trí mà cô ta chừa lại cho mình, treo trên môi một nụ cười mua bán đặc trưng, cảm ơn cô ta đã rót trà cho mình. Nước trà này tất nhiên là vừa mới pha, nóng hôi hổi không thể uống được, Ninh Thanh đặt tách trà trên bàn trà, bên cạnh mình.

Ninh Thanh ngồi xuống, người vừa nói chuyện tiếp tục ồn ào: “Tổng giám đốc Nhạc giới thiệu với ông một chút. Đây là Ninh Thanh vừa mới đến bộ phận của tôi năm kia. Ninh Thanh, đây là tổng giám đốc Nhạc.”

Tổng giám đốc Nhạc ngồi trên ghế chủ tịch, bộ dạng hết sức nghiêm túc, gật đầu với cô.

Ninh Thanh trả lại một nụ cười xấu hổ nhưng vẫn rất lịch sự. Cô thật sự không biết ứng phó trong những trường hợp như thế này.

“Ninh Thanh à, không ngờ cô lại có quen với tổng giám đốc Lãnh đấy. Cô gái trẻ này sao lại không nói sớm, ít nhất hôm nay gặp tổng giám đốc Lãnh chúng tôi cũng có thể đưa cô theo, để cô tiếp chuyện với anh ấy.”



Ninh Thanh không biết nên nói gì, căn cứ vào nguyên tắc không nên nói thì không nói, cô chỉ mỉm cười không trả lời. Cô gái vẫn luôn nhiệt tình từ nãy đến giờ, Ninh Thanh cũng chỉ biết mặt không xác định được cô ta tên là gì, cũng không biết rõ về mặt chức vụ, chỉ có thể mỉm cười, lỡ như vừa mở miệng đã nói sai thì thật là xấu hổ.

Vị cấp trên kia thấy Ninh Thanh không nói lời nào, chỉ có thể đặt câu hỏi trực tiếp hơn: “Ninh Thanh à, cô và anh Lãnh có quan hệ gì?”

Lời này vừa nói ra, những người ở trong văn phòng giả vờ nhìn trời ngắm hoa xem cỏ ngoài cửa sổ cũng không giả vờ được nữa, đồng loạt nhìn về hướng Ninh Thanh, chờ cô trả lời.

Ninh Thanh:…

Ninh Thanh vẫn chưa nghĩ ra được đáp án. Chẳng lẽ nói thẳng “Lúc tôi học ở thư viện thì Lãnh Khai Tễ đến làm quen ” à? Như vậy thì có chút chảnh choẹ, còn quá lãng mạn, nói ra hết sức kỳ quái, Ninh Thanh không muốn nói thật như vậy.

Ninh Thanh liền phát huy đầy đủ công phu mở miệng cũng như không lừa gạt qua loa: “Lúc trước chỉ là tình cờ gặp qua một hai lần.” Nói cũng như không nói, hơn nữa còn chắc chắn không nói sai.

Cách trên kia cũng không nản chí, tiếp tục cố gắng: “Thoạt nhìn cô và tổng giám đốc Lãnh rất thân thiết.”

“Cũng tạm được.” Ninh Thanh tiếp tục lừa gạt.

Cấp trên kia nhất thời nghẹn lời, giả lả cười vài tiếng lại khen Ninh Thanh mấy câu, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục quay trở lại đề tài cũ: “Hôm nào mời cả tổng giám đốc Lãnh và Ninh Thanh đi dùng cơm nhé, ha ha ha.”

Những người khác đều hùa theo phát ra âm thanh cổ động, trong văn phòng tức khắc tràn ngập tiếng náo nhiệt.

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Gọi cả tổng giám đốc Lãnh và Ninh Thanh, chúng ta đi uống một trận.”

“Ha ha ha ha ha ha.”

Ninh Thanh giả vờ cười lẫn vào trong đó: “Ha hahaha.” Uống cái con khỉ, anh nhìn tư thế của tôi có thể uống rượu sao?! Một đám xôi thịt dầu mỡ kiêu ngạo, thích tự mình quyết định.

Ninh Thanh trong lòng đã cực kỳ xem thường, nâng chén trà còn nóng lên nhấp môi một chút, tranh thủ thêm một chút thời gian chịu đựng.

Tiếng hưởng ứng nhiệt tình ở trong phòng dần dần lắng xuống, Ninh Thanh bất động thanh sắc, giả vờ như bản thân mình không tồn tại, cũng không tiếp lời.

Cấp trên kia cũng không chấp nhất, vẻ mặt ôn hoà nói với Ninh Thanh: “Ninh Thanh à, công ty chúng ta giống như một đại gia đình, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, cũng không khác gì anh em trong nhà có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được không cần phải giấu giếm. Sau này cô có chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm tôi! Tôi sẽ xử lý giúp cô!”

Ninh Thanh quả thật rất muốn đỡ trán. Cô sẽ làm thế nào mới có thể cho bọn họ biết rằng cô và Lãnh Khai Tễ không có chút quan hệ gì. Ninh Thanh nghiêm túc đặt tách trà xuống vừa định nói thẳng, rồi lại nghĩ đến chuyện này, thật sự cũng không dám ôm hi vọng gì.

Những người ở trong văn phòng này căn bản là sẽ không tin lời cô nói, bọn họ chỉ tin những gì mà mình nhìn thấy. Không được mấy ngày khi bọn họ nhận thấy Lãnh Khai Tễ không đến tìm cô nữa thì cũng sẽ biết cô không ký được hợp đồng gì, sẽ nhanh chóng hết hi vọng mà thôi.

Trước đó cho dù cô có nói gì cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi. Ninh Thanh suy nghĩ cẩn thận điểm này rồi đặt tách trà xuống, chỉ mỉm cười không lên tiếng.

Cấp trên kia không còn cách nào khác chỉ có thể bảo Ninh Thanh về văn phòng trước.

Ninh Thanh không chút do dự xoay người đi khỏi, cũng không nhiều lời thêm. Dù sao đi nữa những người ở đây tên là gì, cô còn chưa biết…

Quay trở lại văn phòng của mình, Ninh Thanh đóng cửa, muốn ngăn chặn ánh mắt nhìn trộm từ bên ngoài. Tuy rằng cô cũng biết điều này không có tác dụng bao lâu.

Ninh Thanh lấy điện thoại di động ra, mở khung chat với Lãnh Khai Tễ, kể lại chuyện vừa xảy ra với hắn, hơn nữa còn cố tình nhấn mạnh, hợp tác là cần phải công bằng, không nên nhắc tới cô trước mặt bọn họ.

Tuy rằng như vậy có chút tự mình nghĩ nhiều, nhưng Lãnh Khai Tễ nghĩ đến cô ở trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao của công ty, sẽ mang tới những phiền phức mà bản thân cô không muốn đối mặt. Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, với những người mình không muốn quan tâm, Ninh Thanh luôn luôn không muốn phát sinh chuyện lắt nhắt.

Lãnh Khai Tễ lúc này đang ở trong phòng chờ tại sân bay. Lần này đến công ty Ninh Thanh, vốn dĩ đã không phải vì muốn hợp tác mà chỉ là muốn đi tìm cô. Cấp dưới cẩn trọng, sau khi khảo sát đầy đủ các sản phẩm của công ty, kết quả la thấy nơi này không thích hợp để cộng tác, Lãnh Khai Tễ tuy có chút tiếc nuối, không thể dùng chuyện này để nối liên lạc với Ninh Thanh, nhưng suy nghĩ đến kết quả báo cáo, vẫn đành bỏ qua.

Dù sao thì Ninh Thanh cũng không thích. Lãnh Khai Tễ nghĩ vậy, liền lộ ra một nụ cười.

Lúc này, âm thanh WeChat vang lên. Lãnh Khai Tễ vội vã mở ra, là tin nhắn của Ninh Thanh!

Hắn đã đặt một âm báo đặc biệt riêng cho Ninh Thanh, Ninh Thanh vừa gửi tin nhắn tới hắn sẽ biết ngay.

Lãnh Khai Tễ vui vẻ click mở ảnh đại diện của Ninh Thanh, đọc tin nhắn mấy lần, tin chắc rằng mình không hiểu sai ý Ninh Thanh, mới trịnh trọng trả lời: “Được.”

Nhận được tin nhắn trả lời của Lãnh Khai Tễ, Ninh Thanh thấy chữ "Được" lời ít mà ý nhiều này, có hơi hoang mang.

Lãnh Khai Tễ có ý gì? Là đồng ý hay là có chút miễn cưỡng? Thật là không hiểu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play